. Chương 7 : Tự ngược chín năm .
~ Trụ sở huấn luyện của Shadow tại London ~
. Vương Tuấn Khải chính tại nơi này được huấn luyện đặc biệt cùng năm người khác . Toàn bộ đều là trẻ con nhỏ tuổi cần sống trong tình thương của ba mẹ . Nhưng sau khi Vương Tuấn Khải yêu cầu với Vương Thiên Nhật chính hắn muốn huấn luyện , Vương Thiên Nhật liền trực tiếp dùng thêm 5 đứa trẻ nữa để tạo môi trường cho hắn . Năm đứa trẻ kia sau này sẽ dùng là ám vệ để bên cạnh Vương Nguyên hoặc cho tổ chức .
. Vương Tuấn Khải ở đây chính là được xem như người bình thường , không phải là đại thiếu gia của Vương gia gì cả . Những bài huấn luyện tàn khốc vượt quá sức chịu đựng của một đứa nhỏ cứ như thế lần lượt diễn ra . Hắn nhiều lúc luyện tập xong về kí túc xá liền một thân toàn vết thương . Lưu Nhất Lân được Vương Thiên Nhật cử đi cùng với hắn cũng xót giùm cho hắn . Nhưng hắn lại một chút cũng không quan tâm đến cơ thể mình , tùy tiện xử lý qua loa rồi tắm rửa sạch sẽ trực tiếp đi ngủ .
. Huấn luyện tàn khốc này hắn cũng chỉ vì một người , vì một mục đích . Toàn tâm toàn ý kiên trì luyện tập . Tài năng thiên phú cùng chính sự kiên trì của hắn chẳng mấy chốc đã đem hắn so với những ám vệ cấp một chỉ có hơn không có kém chỉ trong vòng ba năm .
.
.
. Trong ba năm , Vương Nguyên lên đến lớp 3 , học một trường điểm của thành phố C , là một lớp trưởng gương mẫu , hòa đồng với bạn bè , chính là dạng người : người gặp người thích , hoa gặp hoa nở đó ...
'' Bama , con về rồi ~ ''
'' Nga ~ Con đã về ! '' – Vương baba nhìn bé con chạy về nhà nghịch ngợm hôn anh cùng Vương mama mỗi người một cái , sau đó liền chạy vào bếp tìm thức ăn
'' Tiểu Nguyên , không được ăn vụn !! ''
'' Ưm ... ama ấu ... on ăn ó í ũng la ~~ '' [ Ưm ... mama xấu ... con ăn có tí cũng la ]
'' Thằng bé này ! ''
'' Hihi , con về phòng đây ! ''
. Vương Nguyên sau khi chào bama cùng một màn ăn vụn xong liền chạy về phòng . Cầm bút lông màu đen nho nhỏ , đánh dấu vào lịch , sau đó mang một cái vòng nhỏ bằng bạc đính đá Sapphire màu lam bỏ vào một cái hũ bằng thủy tinh rất to để ở một góc phòng . Hũ thủy tinh trong suốt đó chỉ có hai màu lam và lục .
. Bé con sau khi Vương Tuấn Khải đi , có thói quen chính là mỗi ngày dùng bút long đánh dấu lịch , mỗi tuần đem một chiếc vòng hoặc là bằng bạc Sapphire hoặc bạc Ngọc lục bảo bỏ vào một hũ thủy tinh to . Hũ thật to nhưng mãi vẫn chưa đầy ... baba nói : khi nào hũ đầy khi đó Khải Khải sẽ về ...
'' Khải Khải của em ... ba năm rồi đó ! ''
.
.
'' Cậu chủ !! Đủ rồi mà !! Dừng lại đi ! ''
'' Anh im miệng đi ! Ta bảo anh về anh không về anh còn lải nhãi ! ''
. Vương Tuấn Khải một thân ướt nhem mồ hôi đang cố gắng điều khiển ám khí như ý muốn , vậy mà bị Lưu Nhất Lân một bên lải nhãi . Hắn cùng lắm chỉ mới luyện tập có mười hai canh giờ , có cần như vậy không ?
'' Nhưng ... ''
'' Nhất Lân , anh còn lải nhãi chính ta sẽ đem cái này lấy anh làm bia ngắm đó ! ''
. Lưu Nhất Lân sau đó liền im lặng không nói . Y đã bên cạnh cậu chủ 7 năm rồi , ngày ngày nhìn cậu chủ luyện tập đến quỷ thần bất phân . Có lúc vác cả người lem luốc máu về kí túc xá dọa hắn hết hồn , gặng hỏi cũng chỉ nghe trả lời qua loa , đánh cận chiến với vài trăm người nên như vậy !
'' Cậu chủ , hôm nay là sinh nhật nhị thiếu gia ... ''
. Tiếng vun vút của ám khí cũng sau câu nói đó mà đừng lại ... phải rồi ... hắn từ khi nào mà luyện tập đến cả sinh nhật của bảo bối nhà hắn vẫn không nhớ đây ?
. Thật đáng trách ...
'' Về thôi ... '' – Chính miệng nói về nhưng vừa đi được vài bước liền gục xuống . Quả thật là cực lực luyện tập thì không sao nhưng vừa đừng lại liền cảm thấy toàn thân choáng váng , đứng cũng không xong .
'' Cậu chủ ... ! '' – Nhất Lân vội tiến lên đỡ hắn , sau đó lại đem chính hắn bế lên , ôm về ký túc xá
'' Anh làm cái gì vậy , bỏ ta xuống !! '' – Vương Tuấn Khải gắt , làm cái meo meo gì vậy hả ? Hắn có phải con gái đâu mà đem hắn bế như vậy ?
'' Được rồi cậu chủ , cậu đi cũng không vững bảo tôi dìu cậu về kí túc xá thì đến bao giờ đây ? Thời gian là vàng là bạc đó nha ~ ! ''
'' ... '' – Vương Tuấn Khải á khẩu không nói được gì . Khoảng thời gian hắn ở đây chính là bị cái tên tâm thần phân liệt này an ủi cũng đỡ cô đơn buồn chán .
. Mà nói đến khoảng này ... hắn lại nhớ Nguyên Nguyên rồi ! Bảy năm rồi không gặp , em ấy rốt cuộc có tốt không ?
.
.
'' Vương Nguyên cậu đứng lại cho tớ !! Đứng lại !! '' – Trong sân trường một mảng hỗn độn , một thiếu cậu trai nhỏ con chạy đuổi theo một cậu bé chạy phía trước . Không sai a , người chạy trước là Vương Nguyên , phía sau chính là Lưu Chí Hoành . Lưu Chí Hoành đáng thương bị Vương Nguyên giựt áo khoác sau đó chạy đi . Vương Nguyên trời sinh thần kinh vận động tốt chạy liền bỏ xa Lưu Chí Hoành . Nhưng xui rủi làm sao , chạy được một đoạn liền tông phải một người . Vương Nguyên từ năm chín tuổi đã bắt đầu huấn luyện theo quy củ Vương gia nên trọng tâm rất ổn không bị té . Chỉ lùi lại sau vài bước .
'' Tiểu Thiên Thiên a ... '' – Vương Nguyên nhìn người mình vừa đụng , là Dịch Dương Thiên Tỉ á . Sau đó bé con liền xoay lại sau lưng , phát hiện Lưu Chí Hoành đã đuổi đến nơi . Vội a lên một tiếng sau đó xoay đầu định chạy , lại bị họ Dịch kia nắm lại
'' Dương Dương , cậu ta bắt nạt tớ ! ''
'' Cậu bắt nạt vợ tớ ! ''
. Hai người không hẹn mà cùng đồng thanh . Lát sau Vương Nguyên mếu máo
'' Hai người bắt nạt tớ ~~ !! ''
. Sau đó liền bị hai người kia đè ra cù lét , cười đến đau bụng . Sân trường một khoảng nhộn nhịp . Một số học sinh bị thu hút bởi ba thiếu niên tuấn mĩ cùng nhau đùa giỡn , cũng vây lại xem .
. Chính là cuộc vui kết thúc thì cả ba quần áo xốc xếch , lại biến thành cái dạng quyến rũ vô cùng làm hại các bà chị khối trên bị sư đệ khối dưới chọc mù con mắt
. Vương Nguyên sau khi chào tạm biệt hai người kia liền chạy về nhà . Chào Vương bama xong lại lên phòng làm công việc hằng ngày . Nhìn hũ thủy tinh vừa xanh vừa lam kia , thở dài
'' Bảy năm rồi , Khải Khải ... hũ gần đầy rồi đó ... anh sẽ không làm em thất vọng đâu nhỉ ? ''
. Ai mà biết được thiếu niên nụ cười như ánh dương quang rực rỡ giờ đây lại ảm đạm đến thế ... Em ấy mang ánh dương quang cho người khác khi họ buồn , nhưng khi em ấy buồn ai sẽ là ánh dương quang cho em ấy đây ?
. Chỉ sợ có một người .
. Nhưng người ấy lại là người làm cho em ấy buồn , vậy ... phải làm sao ?
.
.
'' Ai nha ... sân bay tại sao lại đông như vậy ?? '' – Thiếu niên đứng trong đám người đông đút ở sân bay cũng không làm mất đi sự tuấn mĩ của hắn . Mái đầu nấm , với một phần nhỏ tóc bên phải nhuộm thành màu trắng , một bên tai phải đeo khuyên tai đính viên đá Serendibite màu xám tro , năm nay vừa tròn 15 đứng cạnh một người khác , nghe y lải nhãi
'' Nhất Lân , anh thật phiền nha , ta thật hận tại sao không bỏ anh tại trụ sở tập huấn ở London luôn cho lành nhỉ ? ''
'' Ai nha ... cậu chủ sẽ không độc ác như vậy chứ ? Dù sao tôi cũng theo cậu chủ chín năm rồi nha ! Cậu cũng mang tôi về Trùng Khánh rồi còn gì ! ''
'' Hừ ! '' - Nhìn chiếc xe Maybach màu trắng đỗ trước mặt mình , thiếu niên tuấn mĩ kia vuốt tóc mái lòa xòa ngược ra sau một chút , sau đó bước lên xe .
. Chín năm rồi , em ấy có hay không còn nhớ hắn ? Có giận hắn vì đã nói dối em ấy , không từ mà biệt để em ấy ở lại hay không ?
. Vương Nguyên , anh lại nhớ em ...
.
.
'' Ưm ... '' – Bé con cơ thể nhỏ nhắn , từ trong chăn bông chui ra , vương vai một cái sau đó bất giác nhìn lên lịch ... ba mươi mốt tháng mười hai rồi ! Sau đó lại nhìn sang hũ thũy tinh hai màu lam lục kia ... đầy rồi ...
'' Anh vẫn chưa về ... '' – Bé con thở dài , đôi thân thon dài trắng nõn bước xuống giường , tiến lại phía cái hũ thủy tinh kia , để một chiếc vòng bạc đính Ngọc lục bảo vào , sau đó tiến vào nhà vệ sinh .
. Bé con sau khi thay quần áo xong liền te te đi xuống nhà dưới . Hai năm trước Vương gia đã dọn đến một biệt thự tư nhân trên một ngọn núi phía sau thành phố . Biệt thự phong cách châu Âu mờ ảo hiện ra sau khu rừng um tùm , cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài .
'' Bama , sớm hảo ! ''
'' Tiểu Nguyên sớm hảo nha ~ ! '' – Vương baba ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách cười đến ma mị nhìn bé con vừa bước xuống
'' Chuyện gì vậy ạ ? '' – Bé con nhìn baba mình như vậy , ngây thơ hỏi .
'' Không có gì , tối nay có muốn xem pháo hoa không ? ''
'' Có a có a ~ Con còn muốn ngủ trên sân thượng !! '' – Bé con vừa nghe đến pháo hoa tâm trạng liền bấn loạn . Bé con thích nhất là ngồi ôm bánh trái , ngắm pháo hoa sau đó dựng lều ngủ trên sân thượng luôn nha ~ Rất có cảm giác a ~
'' Được được , chiều con a ~ ! Mau lại ăn sáng rồi còn đi học ! ''
'' Vâng ạ ! ''
. Ăn sáng xong , Vương Bé Con trên chiếc BMW M9 màu trắng đến trường , cái này có phải tự sinh tự diệt không a ? Tự lái xe xuống núi đó !!!
. Bé con đầu năm đã năn nỉ van xin bama đủ kiểu mới được lái xe đến trường đó ! Bé năm nay mới 14 tuổi thôi , nhưng từ khi bắt đầu tham gia huấn luyện liền cuồng xe a , bất luận nhanh đến thế nào đối bé con đều không thành vấn đề a ~
. Một đường lái thẳng đến gara đặc biệt của trường , lại nhìn thấy một chiếc Maybach màu trắng đậu ở đó
'' Của ai vậy nhỉ ? Không lẽ có học sinh mới ? ''
. Bé con cũng không thắc mắc lắm , khóa xe sau đó lên lớp . Hôm nay bắt đầu học kì mới , không được đi trễ đâu !
. Vương Nguyên vừa lên đến cửa liền có vài vị tỷ tỷ chạy đến , ôm ôm nựng nựng bé con
'' Nga , bé Vương lớp trưởng hôm nay đi học thật sớm nha ! ''
'' Lớp trưởng nhỏ ~ Chào buổi sáng ! ''
. Vương Nguyên cũng vô cùng vui vẻ đáp lại , cười đến đáng yêu vô cùng . Sau đó tiến lại phía Lưu Chí Hoành cùng Dịch Dương Thiên Tỉ . Vị trí của Vương Nguyên là cuối lớp , kế bên trống , phía trên là hai người họ . Vừa ngồi vào chỗ , Lưu Chí Hoành liền quay xuống chào hỏi
'' Vương Nguyên ! Sáng hảo a ~! ''
'' Cậu cũng thế , cả tiểu Thiên nữa ! '' – Dịch Dương Thiên Tỉ cũng chào lại một tiếng , đưa cho Vương Nguyên danh sách học sinh . Cứ mỗi học kì liền phải làm lại danh sách một lần , họ Dịch kia là phó học tập nên nhận trách nhiệm này .
'' Nha nha , sao lại thêm một người rồi ? Sỉ số là 39 mà ? ''
'' Thêm một học sinh vừa từ nước ngoài chuyển tới đó ~! '' – Lưu Chí Hoành nhanh nhảu đáp lại . Vương Nguyên đang định dò xem là ai thì trống vào tiết đã đánh , bé con liền vội hô học sinh nghiêm để đón cô giáo chủ nhiệm sinh hoạt đầu học kì .
'' Được rồi , các em ngồi xuống , học kì trước thành tích của các em rất tốt , cô hy vọng các em sẽ duy trì thành tích này . Đặc biệt là ba bạn Vương Nguyên , Thiên Tỉ và Vũ Hàng nhé . ''
'' Vâng a ! ''
'' Học kì này lớp ta có một bạn học sinh mới , cô hy vọng các em sẽ giúp đỡ bạn ! '' – Cô giáo vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt . Mãi một lúc cả lớp nháo lên cô mới gọi học sinh mới vào
. Bước vào là một nam sinh tóc đen với một phần nhỏ tóc bên phải nhuộm trắng , tai trái đeo một khuyên tai màu xám tro , thân thể cao ráo , nước da trắng , môi mỏng nhìn tuấn mĩ vô cùng
'' Chào các bạn . Mình là Karry Wang , sau này cứ gọi mình là Vương Tuấn Khải ! Mong được giúp đỡ ! ''
. Lớp im lặng một lúc , sau đó lại nháo lên
'' Oa oa thật đẹp trai nha ! ''
'' Tiểu công trong truyền thuyết a a !! ''
'' ... ''
'' Được rồi ! Các em trật tự , Vương Tuấn Khải , em ngồi ở đâu đây ? ... '' – Cô giáo quan sát sơ đồ lớp sau đó xoay lại nhìn hắn – '' Em ngồi cạnh lớp trưởng Vương Nguyên nhé ! Em ấy nhỏ hơn lớp mình một tuổi , cô không hy vọng em bắt nạt em ấy đâu ! ''
. Cả lớp bật cười khi nghe cô giáo đùa , có nam sinh còn bên dưới lớn tiếng
'' Tiểu Nguyên dễ thương như vậy ai nỡ bắt nạt ạ ?? ''
'' Haha ... đúng đúng a ! ''
. Vương Tuấn Khải cũng cười , hơi khoe cái răng khểnh , đốn tim bao nhiêu bạn nữ trong lớp nha ! Nhưng ánh mắt hắn lại không có thiện ý nhìn nam sinh vừa nói kia , chỉ là không có ai để ý đến .
. Vương Nguyên từ lúc nghe được tên học sinh mới liền duy trì tư thế đang nhặt đồ bên dưới gầm bàn , chưa quan sát được học sinh mới . Bé con có chút xúc động không dám ngẩng đầu lên .
. Dịch Dương Thiên Tỉ nhíu mày nhìn người kia trên bục giảng , năm đó hắn vô duyên vô cớ biến mất , y đã thắc mắc . Chỉ là lười quan tâm hỏi Vương Nguyên thôi , mà Vương Nguyên cũng không có ý muốn nói nữa .
. Vương Tuấn Khải từ trên bục giảng tiến đến vị trí ngồi đã định , đi ngang qua họ Dịch liền đứng lại lườm y , y cũng không vừa lườm lại hắn , sau đó hất mặt chỗ khác . Vương Tuấn Khải không quan tâm , tiến thêm hai bước đến vị trí của mình .
. Vương Nguyên nghe tiếng giày nện xuống nền lớp mà tim đập thình thịch , cơ hồ cả thế giới chỉ còn sót lại bé con .
. Vương Tuấn Khải nhìn thân ảnh bé nhỏ bất động dưới gầm bàn , cất giọng trầm thấp khẽ gọi
'' Nguyên Nguyên ... '' – Cả lớp một trận xôn xao , tại sao Vương Tuấn Khải lại gọi lớp trưởng Vương thân mật như thế , mà Vương lớp trưởng tại sao lại trốn dưới gầm bàn ?
. Vương Nguyên xoay người , đứng lên , bất động một lúc mới dám nhìn thẳng người kia ...
. Chín năm không gặp , Vương Tuấn Khải quả thật đẹp trai hơn rất nhiều , mái tóc cũng nhuộm một chút , rất khác so với trước kia , duy chỉ có ánh mắt ôn nhu nhìn bé con là vẫn không thay đổi
. Chín năm không gặp , Vương Nguyên quả thật đáng yêu và xinh đẹp hơn rất nhiều , làn da trắng nõn , đôi mắt to tròn như chứa ánh sao giờ đây đỏ hoe , rưng rưng như muốn khóc . Tại sao lại gầy như thế này ? Lúc trước rõ ràng rất tròn mà ?
. Vương Nguyên xúc động nhìn hắn , mắt rưng rưng , đôi môi hồng nhuận mấp mấy khẽ gọi
'' Khải Khải ... anh ... ''
. Sau đó cả cơ thể run rẩy mà chạy ra khỏi lớp , để lại Vương Tuấn Khải có chút hoang mang gọi
'' Nguyên Nguyên !! '' – Sau đó chính hắn cũng vội buông bỏ cặp sách mà chạy theo .
. Hết chương 7 .
.
.
- Cầu cmt , cầu vote =)) Dự là không có đăng sớm cho mấy cô như thế này đâu , nhưng mà cái này là chúc mấy cô nào thi chưa xong thì ráng mà thi cho tốt nha . Tuôi là đang cầu học sinh giỏi đây !