. Chương 6 : Vì em mà hại Vương baba .
.
.
. Căn phòng trắng xóa như đặc trưng của bệnh viện , một cậu bé năm , sáu tuổi gì đó nằm trên chiếc giường ngay chính giữa căn phòng , bên cạnh giường chính là một bé con đang ngủ say, mặc dù ngủ say cỡ nào đi nữa thì bàn tay nhỏ bé kia vẫn nắm chặt tay cậu bé nằm trên giường ...
. Một tuần rồi ... !
. Vương Thiên Nhật nhíu mày nhìn hai anh em , sau đó xoay qua nói với Vương mama tên gọi là Lý Bạch Ngọc
'' Ngọc ... em , hay là mang tiểu Nguyên về nhà đi ! Thằng bé ở đây cả tuần rồi , ăn ngủ gì cũng không đàng hoàng lắm , tiểu Khải cũng không phải tỉnh một sớm một chiều đâu ! ''
'' Em biết rồi ... ! '' – Vương mama nhu thuận đến lạ . Chính là rơi vào tình trạng này rồi cô còn biện pháp nào mà YY hai đứa nhỏ cũng tranh cãi linh tinh với Vương baba đây ?
. Cô bước đến bên giường , khẽ lay Vương Nguyên , bé con thực rất cảnh giác , tay cô vừa chạm đến vai , bé con liền mở mắt trừng cô . Nhưng chính là nhìn thấy người trước mặt là Vương mama liền dịu lại
'' Mẹ ... có chuyện gì ? '' – Bé con từ khi Vương Tuấn Khải hôn mê không còn gọi cô là ' mama ' nữa mà thay vào đó lại gọi cô là ' mẹ ' . Một từ xưng hô rất quen thuộc , nhưng đối với Vương gia chính là rất xa lạ ! Bé con gần như liệt cơ mặt , luôn tỏ thái độ vân đạm phong khinh với mọi vật , chỉ là mỗi khi y tá đi vào kiểm tra liền chằm chằm nhìn nàng , tựa như chỉ cần lơ là một khắc nàng ta sẽ mang ' tiểu Khải ' của bé con đi vậy .
'' Về thôi , tiểu Nguyên . ''
'' Con không muốn !! '' – Bé con hung hăng đáp lại Vương mama
'' Tiểu Nguyên ở đây mãi thì tiểu Khải có thể tỉnh lại sao ? ''
'' Nhưng ... ''
'' Về nhà thôi , tiểu Nguyên phải chăm sóc chính mình thật tốt chứ ? Nếu Khải Khải của con tỉnh lại thấy tiểu Nguyên không còn đáng yêu nữa sẽ rất buồn , phải không ? ''
'' Khải Khải sẽ buồn ... '' – Bé con rũ mắt xuống nhìn Vương Tuấn Khải đang nằm trên giường , giọng nói trong trẻo lại cực kì ảo não mà vang lên – '' Vâng ... ''
. Sau đó Vương mama cùng bé con cực kì quyến luyến Vương Tuấn Khải rời đi , chỉ để lại Vương Thiên Nhật cùng Vương Tuấn Khải .
'' Tuấn Khải , tại sao tỉnh rồi lại không muốn nhìn tiểu Nguyên một chút ? ''
'' ... '' – Vương Tuấn Khải từ trên giường ngồi dậy . Dù chỉ mới 5 gần 6 tuổi thôi mà phong thái lại một chút cũng không kém Vương baba . Hắn vò vò mái đầu có chút rối sau đó xoay qua nhìn Vương baba
'' Con muốn tiến hành huấn luyện ở Shadow ! ''
'' ... '' – Vương Thiên Nhật có chút ngạc nhiên nhìn con trai hướng mình lãnh đạm nói như vậy ... thật vẫn còn sớm 3 năm đó !
'' ... ''
'' Tại sao lại muốn như vậy ? ''
'' Con muốn đem Nguyên Nguyên bảo vệ , con muốn em ấy sau này cùng thương tổn một chút cũng không liên quan ! ''
. Vương baba nhìn con trai thật chững chạc . Anh cùng Vương mama đã tạo ra một đứa trẻ thật hoàn mĩ đi !
. Vương baba bước đến cạnh giường , ôn nhu đem Vương Tuấn Khải từ trong chăn bế lên , sau đó khẽ hôn lên trán hắn
'' Nếu con muốn bắt đầu huấn luyện , có thể là sẽ mất rất lâu đó , sẽ không được gặp tiểu Nguyên đâu ! ''
. Vương Tuấn Khải có chút ngại ngùng bị Vương baba bế lên , lại còn bị hôn . Rất lâu không được gặp Vương Nguyên để đổi lấy cho em ấy những ngày tháng bình yên sau này , hắn biết chứ ! Nhưng hắn tình nguyện !
'' Con biết ... Nguyên Nguyên em ấy sẽ rất nhớ con ! ''
'' Con thực sự muốn !? ''
'' Vâng , đừng để em ấy biết , ba dùng lý do gì cũng được , gạt em ấy đi . Chỉ mười năm thôi mà ... '' – Lời hắn nói cứ như nhờ vả , như ra lệnh lại như tự an ủi chính mình . Phải , chỉ mười năm thôi , hắn đã có thể bảo vệ Nguyên Nguyên của hắn rồi !
'' Được ! ''
'' A ... còn có , ba không được để Nguyên Nguyên bị người khác cướp đi đâu , em ấy sau này phải là của riêng con thôi ! Khoảng thời gian con không có ở đây , ba phải giúp con bảo vệ em ấy đó ! '' – Vương Tuấn Khải trên tay Vương baba có chút vùng vẫy muốn trèo xuống nhưng chính là hữu khí vô lực , tiếp tục bị Vương baba nâng trên tay
'' Còn cần con nói sao ? '' – Chuyện bảo vệ Vương Nguyên từ khi nào đã thành con trai lớn nhờ vả baba rồi ?
'' Baba mau bỏ con xuống ! ''
'' Haha ... tiểu Khải , lâu rồi vẫn chưa có bắt nạt con !! '' – Không khí căng thẳng thoáng chút đã bị chính hai cha con làm cho tiêu tan , tiếng cười lại có chút vang dội trong phòng bệnh
'' Baba , bỏ con xuống ~ Sau này huấn luyện xong con sẽ tìm baba trả thù !!! ''
'' Được được !! Baba hảo hảo đợi con tìm baba báo thù haha !! ''
'' U waa ... không a không ... nhột chết con ... haha ... ahh ... dừng lại ~~~ dừng lại a ~~ ''
'' Haha ... ''
.
.
.
~ Nhà nhỏ của Vương gia ~
'' Ba nói cái gì !!!??? '' – Vương Bé Con đang ngồi ăn sáng liền nghe tin động trời , nhìn chằm chằm Vương baba hy vọng mình nghe nhầm . Bé con vốn dĩ định ăn sáng xong sẽ trở lại bệnh viện , Vương baba lại tới trước mặt bé nói cái gì là Vương Tuấn Khải sẽ ra nước ngoài điều trị !!! ... hôn mê thôi mà !! Theo thời gian ắt sẽ tỉnh , cần gì mà điều trị ở nước ngoài !??
'' Thiên Nhật , anh ... anh tại sao không nói với em cùng tiểu Nguyên một tiếng chứ ? '' – Vương mama cũng bỏ đũa trên tay xuống , thấp giọng quở trách Vương baba
'' Mang tiểu Khải ra nước ngoài nó có thể tỉnh lại nhanh hơn so với ở đây mà ! ''
'' Ba ... ba ... BABA LÀ NGƯỜI XẤU !!! '' – Vương Nguyên chỉ hét lên một tiếng sau đó vừa oa oa khóc vừa trèo xuống ghế chạy vào phòng khóa cửa lại . Vương mama cũng định đuổi theo nhưng bị chính Vương baba cản lại , nói
'' Em bình tĩnh đi , tiểu Nguyên chỉ là nhất thời không ổn thôi mà ! ''
'' Anh nói cái gì mà nhất thời không ổn ? Anh tự mình quyết định như thế không nói với tiểu Nguyên cùng em một tiếng , anh biết nó sẽ như thế nào không hả !? ''
. Vương mama tức giận nhìn Vương baba sau đó vội chạy đến phòng của hai đứa xem Vương Nguyên . Vương baba trong lòng cười khổ , lẩm bẩm
'' Tiểu Khải , con hại chết baba rồi ! ''
.
.
'' Tiểu Nguyên , đừng có giận baba con nữa , là baba con sai , con đừng trong phòng tự ngược nữa !! '' – Vương mama sau khi đến phòng hai đứa , vừa định mở cửa mới phát hiện cửa bị khóa từ bên trong .
'' Hức ... mẹ đi đi ... baba là người xấu , mang Khải Khải đi ... hức ... nếu biết trước ... con ... hức ... hôm qua sẽ không về ... ư ư để baba mang Khải Khải đi ... !! ''
'' Tiểu Nguyên ... ''
. Vương mama trong ngoài cửa thở dài . Con trai nhỏ của cô thực sự quá phụ thuộc Vương Tuấn Khải rồi !
. Vương mama liền rời đi , nghe bé con khóc mà không thể làm gì , cô thực chịu không được ...
. Vương Nguyên trong phòng khóc sướt mướt . Khóc đến gối cũng ướt đẫm .
. Khải Khải khi nào sẽ trở về đây ?
. Khải Khải có phải chán ghét em mới nói Vương baba mang anh đi không ?
. Khải Khải ...
.
.
. Vương mama đến tối vẫn không thấy Vương Nguyên ra khỏi phòng , có chút lo lắng bước đến cửa phòng , định lấy chìa khòa dự phòng để mở . Ai ngờ vừa đến trước cửa , cửa phòng lại tự động mở ra . Bé con trắng trắng lại đi ra , nhìn cô
'' Mama , baba đâu ạ ? ''
'' Baba con ở thư phòng đó ! '' – Vương mama có chút ngạc nhiên , tại sao gọi cô là ' mama ' rồi ? Bé con tính khí thực thất thường !!
'' Dạ . '' – Sau đó Vương Nguyên một đường đi thẳng đến thư phòng của Vương Thiên Nhật .
. Gõ cửa .
'' Vào đi ! ''
'' Baba '' – Bé con sau đó liền tiến vào thư phòng của Vương Thiên Nhật . Anh có chút ngạc nhiên nhìn Vương Nguyên
'' Tiểu Nguyên , chuyện gì vậy ? ''
'' Khải Khải ... anh ấy sẽ trở về chứ ? '' – Vương Nguyên ngập ngừng hỏi Vương baba
'' Chắc rồi ! ''
. Bé con thực sự thông suốt rồi , người đi thì cùng đã đi , không kéo về được vậy chính mình cứ sống tốt chờ người ta đi ! Dù sao Vương Tuấn Khải đi cũng chính là tốt cho anh ấy ... chỉ có lợi không có ... hại ...
'' ... ''
. Vương Nguyên tiến về phía bàn làm việc , nhìn Vương baba sau đó đưa hai tay lên
'' Baba ... ôm con một chút đi ... ! ''
. Giọng nói ngọt ngào nũng nịu , trước giờ chỉ có Vương Tuấn Khải thường xuyên nghe nhất làm Vương Thiên Nhật có chút ngạc nhiên , bất động một lúc
'' Không thể sao ... ? '' – Bé con hơi thất vọng , mi mắt rũ xuống , hai tay cũng chực buông
'' Ấy ... '' – Vương Thiên Nhật vội đem bé con bế lên ghế ôm vào lòng .
'' Tiểu Nguyên sẽ không giận baba chứ ? ''
'' Rất giận ... nhưng mà tiểu Nguyên biết baba muốn tốt cho Khải Khải nên đã không giận ... '' – Vương Nguyên đươc Vương baba ôm áp mặt vào lòng anh , thật thừa nhận , bé con rất nhớ Khải Khải rồi !
. Vương Thiên Nhật nhìn con trai bảo bối của mình , rất đáng yêu . Đáng yêu đến nổi thằng con trai lớn kia của anh phát sinh tình cảm không nên có với nó . Nhưng anh thực không có cấm , lại có xu hướng ủng hộ nha !
'' Baba ... ''
'' Hử ? '' – Vương baba ngồi yên như tượng mặc cho Vương Nguyên ôm , bàn tay to lớn gác hờ trên eo tròn tròn của bé con
'' Hôm nay là sinh nhật Khải Khải đó ! '' – Bé con ôm anh , lại nhỏ giọng lên tiếng
'' Baba biết , xem ra sinh nhật này tiểu Khải không thể cùng con đón rồi ! ''
'' Đúng vậy ... ''
. Tiếp theo Vương Nguyên nói mấy chuyện đầu không xuôi , đuôi không lọt với Vương baba . Hóa ra bình thường ở cùng Vương Tuấn Khải vương Nguyên sẽ nói mấy loại chuyện linh tinh này sao ? Nhưng chính là nói một lát liền nghe giọng bé con nhỏ dần , nhỏ dần , cuối cùng là không khí im lìm hẳn đi . Bé con ngủ mất rồi .
. Vương baba ngước lên nhìn Vương mama đã đứng trước cửa thư phòng tự bao giờ , mỉm cười , thấp giọng nói
'' Em ngủ trước đi . Tiểu Nguyên rất tỉnh ngủ , anh mà đi chuyển nó liền thức đó , khi đó lại nhớ tiểu Khải thì không hay ! ''
'' Vâng ... '' – Vương mama nhẹ giọng đáp , sau đó đóng cửa phòng lập tức ly khai
. Vương Thiên Nhật nhìn xuống bé con trong lòng , hôn lên mái tóc mềm mại của bé con
'' Tiểu Nguyên , ngủ ngoan . ''
. Sau đó lại nghe bé con trong giấc ngủ mơ màng nói
'' Khải Khải ... Nguyên Nguyên nhớ anh ... ''
.
.
. Hết chương 6 .
.
.
- Cầu vote nè , cầu cmt nè ~ Tuôi thi học kì xong rồi , mấy cô xong chưa ?