[ Chương 4 ] Bắt cóc hay bao ăn ở ?
. Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên người nọ kéo người kia rốt cục kéo nhau đến phòng y tế để bác sĩ giúp băng bó vết thương . Vị nam bác sĩ trẻ nhìn hai đứa nhỏ một đứa tròn tròn dễ thương đứa kia thì lại làm cái thể loại vân đạm phong khinh với cái vết thương bên dưới . Sau đó xoay qua tủ lấy bông băng , ôn nhu nhìn bé con tròn tròn dễ thương kia
" Bé con , kia là anh trai bé à ? ''
'' Vâng ạ ! ''
'' Ừm , vậy bé lại ghế kia ngồi đi , chú giúp anh trai bé xem vết thương nhé !? ''
'' Nhưng ... cháu ... cháu muốn xem a ... ''
. Vương Tuấn Khải nhìn vị nam bác sĩ trẻ cùng bé con của mình chú chú cháu cháu liền tức giận , lớn giọng gào lên
'' A a , đau quá a ~~~ Mau giúp cháu xem ~~~ ''
'' A , Khải Khải ! Chú chú mau giúp Khải Khải xem vết thương !! ''
. Vị bác sĩ nhìn thằng nhỏ nào đó đang giả điên ôm chân trái trong khi chân nó bị thương là chân phải khóc không ra nước mắt
'' Để chú xem , cháu ôm nhầm chân rồi ! ''
. Nói rồi liền tiến đến dự là giúp hắn xem vết thương , nào ngờ vừa đụng vào là thằng nhỏ kia liền ư ư muốn khóc , biểu cảm đáng thương nhằm lấy lòng bé con đang ngồi trên ghế kia
'' Đau a ... đau a ... ''
. Vương Bé Con ngồi trên ghế lo lắng nhìn anh trai đang ư ư kêu kia , nghĩ nghĩ một hồi liền leo xuống ghế , đưa tay nhỏ nắm góc áo blu của vị bác sĩ
'' Chú ơi , để cháu giúp anh ấy ! ''
. Một câu nói thực sự khiến vị nam bác sĩ cùng Vương Tuấn Khải thập phần ngạc nhiên , cùng đồng thanh
'' Em biết sao ? ''
'' Bé con biết sao ? ''
. Dưới sự ngạc nhiên của hai người , bé con cũng rất lấy làm bình thản , trèo lên giường , lấy đi hộp dụng cụ y tế từ tay vị nam bác sĩ kia
'' Biết ạ ! ''
. Sau đó dưới con mắt quan sát của cả hai , thành thục đem vết thương kia sơ cứu rồi dùng băng cuộn băng lại , Vương Tuấn Khải được bé con giúp , ngay cả một chút đau cũng không có , trong lòng một cỗ lâng lâng hạnh phúc , quên cả làm màu .
. Bé con sau khi băng bó xong đem hộp dụng cụ y tế trả về tay vị bác sĩ kia , cười thực tươi nhìn Vương Tuấn Khải
'' Khải Khải ! Em có giỏi không ? ''
'' Nguyên Nguyên của anh là giỏi nhất ! '' – Sau đó tỉnh như ruồi kéo mặt bé con đến sát mặt mình hôn một cái , bé con bị hôn nhột nhột cười đến không thấy mặt trời .
. Vị nam bác sĩ trong lòng tự nói với bản thân : cảm thấy vô cùng may mắn khi làm việc tại phòng y tế này là mình chứ không phải một nữ nhân cuồng bé trai !!
'' Được rồi , hai đứa ở đây nghỉ một lúc đi , chú có chút việc cần ra ngoài . Vị anh trai kia không được xuống giường còn vị em trai không được phá anh trai nghe không ? ''
'' Dạ ! ''
. Sau khi vị bác sĩ kia đi rồi , bé con rất ngoan ngoãn mà trèo xuống giường , ngồi lên cái ghế kia , mặc cho Vương Tuấn Khải níu kéo đòi ôm em ấy
'' Chú bác sĩ nói Khải Khải phải nghỉ , em không được làm phiền . Đợi khi Khải Khải hết đau , Nguyên Nguyên sẽ cho Khải Khải ôm !! ''
. Vương Tuấn Khải thực hận vị bác sĩ ưu tú khốn nạn kia , lầm bầm rủa một hồi liền nhớ ra gì đó
'' Nguyên Nguyên nè ! Sao em lại biết xử lí vết thương ? Xem ra còn rất thành thục nữa !? ''
'' Mama dạy em đó ! Mama nói em sau này cũng có ngày phải dùng đến để giúp anh nha , không ngờ nhanh như vậy đã dùng rồi ! May mà em có học , hihi ~ ''
'' Ừm ! ''
. Vương Tuấn Khải nghe Vương Nguyên trả lời xong cũng có chút thõa mãn , em ấy nói sau này , chẳng phải là nguyện bên mình cả đời sao ?
. Suy nghĩ bâng quơ một lát liền hiu hiu săp ngủ , xoay qua nhìn bé con một lúc , hai mắt sắp nhắm lại liền đột ngột phải mở ra vì thấy bé con bị một bóng người y phục đen từ đầu đến chân bịt miệng kéo đi , đến cả kêu một tiếng cũng không được .
'' Nguyên Nguyên !! Ah ... '' – Hắn vì vội mà quên mất chân bị thương , vừa chạm mũi chân xuống nền đất liền ngã sấp xuống .
'' Khải Khải .... Ưm ưm ... ''
. Vương Tuấn Khải chỉ có thể trơ mắt nhìn bé con nhà mình bị bóng người kia ôm đi . Sau một lát định thần lại liền vội lấy điện thoại trong túi gọi cho Vương baba
'' Tuấn Khải ? Chuyện gì ? ''
'' Baba ! Nguyên Nguyên bị người ta bắt rồi !! ''
'' Hả ?!! '' – Vương Thiên Nhật bên kia đầu dây đang xử lí văn kiện , nghe thằng con lớn gọi điện thoại bảo thằng con nhỏ bị bắt liền đứng dậy khiến cả ghế bật ngửa ra phía sau ' rầm ' một tiếng
'' Rốt cuộc là ai ?? ''
'' Có thể là người của Phong Vân bang cùng Shadow của chúng ta có tranh chấp nên mới bắt em ấy ! ''
'' Hừ ... ''
'' Baba mau mở thiết bị định vị trong giày của em ấy tìm đi ! Sẵn cho người đến phòng y tế trường mẫu giáo đón con luôn ! ''
" Sao lại ở trong đó ? ''
'' Bị thằng điên ngồi phía trước làm chân bị thương ! ''
'' ... ''
. Vương Nhật Thiên sau khi cúp điện thoại của con trai lớn liền lập tức xác định vị trí của con trai nhỏ , cũng cho người đem xe đến đón thằng lớn .
'' Nhất Lân , gọi người cùng ta đến khu biệt thự của Phong Vân bang phía tây thành phố ! ''
'' Vâng ! ''
.
.
• Biệt thự Phong Vân bang phía tây thành phố •
. Biệt thự được phủ cả một màu trắng kèm hồng chìm giữa cánh rừng có chút khô , tòa biệt thự theo phong cách châu Âu kia chính là khu trung tâm của Phong Vân bang .
'' Hừ ! Ta bảo các ngươi bắt con trai của bang chủ Shadow về cho ta , như thế nào lại đem một thằng bé này về ? ''
'' Thưa , thằng bé này chính là con thứ của Vương gia ạ ! ''
. Bang chủ Phong Vân chính là La Đình Tín nhíu mày nhìn tên ám vệ kia một chút cũng không tin vào mắt mình . Lính đánh thuê cỡ hắn chính là cái thể loại vô cùng đặc sắc , đem thằng bé này về bảo là con thứ Vương gia , bảo cậu tin làm sao đây ???
. La Đình Tín nhìn bé con đang nằm trên giường trong chính phòng của mình đáy mắt không nhịn được hiện lên sự cưng chiều cùng một chút muốn chiếm hữu . Hắn cứ tưởng con cái Vương gia là cái dạng lạnh như cục nước đá cùng tài giỏi cực kì , như thế nào lại là một bé con đáng yêu thế nào ?
'' Ưm ... ''
'' Bé con , em tỉnh rồi ! ''
'' A ~ Đây là đâu ? Khải Khải đâu ? Anh là ai a ? ''
. La Đình Tín nhìn bé con vừa tỉnh đã cho mình một tràn câu hỏi hơi khó trả lời , cười hì hì xoa đầu bé con , nào ngờ bé con ôm đầu của mình
'' Không cho xoa ~ Khải Khải nói chỉ cho Khải Khải xoa thôi ! ''
'' Hic hi ~ Bé ngoan , đây là nhà của anh nè , anh là La Đình Tín , anh là người tốt nha ! '' – La Đình Tín có chút ngạc nhiên nhìn bé con , Khải Khải sao ? Hình như là con trưởng Vương gia thì phải .
'' Đình Tín a ? Anh là người tốt thật ạ ? '' - Bé con nhìn cậu trai trước mắt , vóc người nhỏ nhắn , da trắng môi đỏ , mái tóc đen bóng xem ra rất có chăm chút . Chắc không phải người xấu đâu !!
'' Ừ ! ''
'' Vậy anh có biết Khải Khải đâu không ? ''
'' Ưm , anh không biết , mà chắc Khải Khải của em đang trên đường đến đây thôi ! '' - La Đình Tín nhìn bé con , dễ thương quá , thực không nỡ bắt bé ấy đâu !! Đành chờ dịp khác bắt cóc thằng nhóc Khải Khải gì đó thôi .
'' Bé con , em tên gì ? ''
'' Em là Vương Nguyên ạ ! ''
'' Được , vậy tiểu Nguyên có muốn cùng anh đi tham quan nhà anh không ? Rất đẹp đó ! ''
'' Vâng ạ ! ''
. Xem ra Vương gia kia sắp đến rồi , phải tranh thủ làm hình tượng thật tốt trong lòng em ấy thôi !! Nếu không bị bé con đáng yêu này ghét sẽ buồn lắm !
. La Đình Tín dẫn bé con rời khỏi phòng , xuống khoảng hai tầng lầu liền nghe thấy bụng bé con kêu ' ọt ọt ' mấy tiếng , cậu liền nhịn không được mà bật cười . Bé con thấy người kia cười như vậy liền phồng má , níu góc áo người kia mà nói
'' Không cho cười !! ''
. La Đình Tín hạ thấp người xuống , hôn hôn lên mũi nhỏ của bé con , sau đó nói
'' Được a , anh không cười , chúng ta cùng xuống bếp lấy thức ăn ha ! ''
'' Dạ ! ''
. Bé con cười thực là đẹp , hay là mình bắt cóc em ấy làm của riêng luôn nhỉ ? A ~
. La Đình Tín cùng bé con vào bếp , người hầu trong bếp tiến lại dự định sẽ chào nhưng lại bị La Đình Tín dùng ánh mắt ngăn lại .
'' Tiểu Nguyên , em muốn ăn gì !? ''
'' Bánh bao xá xíu ạ !! '' – Bé con nắm tay cậu , rất hồn nhiên trả lời .
'' Được được , bác đầu bếp , mau mau làm bánh bao cho em ấy ! ''
. Vị đầu bếp kia có chút ngỡ ngàng , bình thường không bị bang chủ nói tới là may rồi , hôm nay lại được cậu ấy vừa cười vừa nói nhờ vả làm bánh bao , thiệt là kinh dị hết sức mà !
. Đầu bếp đáng thương đề phòng hậu hoạn xảy ra mà nhanh chóng giúp Vương Nguyên làm mấy cái bánh bao xá xíu đưa cho bé con
. Bé con ham ăn vừa nhận được bánh bao liền nói cảm ơn sau đó hấp tấp cầm vào bánh , bánh vừa hấp xong thực sự rất nóng , bé con vuột tay làm rơi , bánh lăn vòng vòng , vòng vòng .
. La Đình Tín dở khóc dở cười nhìn bé con dõi mắt theo cái bánh bị lăn đi , sau đó nhìn vị dầu bếp rồi òa khóc . Cậu vội cúi xuống dỗ bé con
'' Ngoan ngoan, bánh vẫn còn rất nhiều mà ! ''
'' Nhưng ... hức ... em làm rơi bánh của bác đầu bếp làm , bác ấy sẽ giận ! ''
'' Bác ấy làm sao mà giận em ! '' – La Đình Tín trong đầu thầm nghĩ , sao lại có bé con ngây thơ đến thế nào ? Có khi nào sau này đem bé con bán đi , bé con sẽ giúp người ta đếm tiền luôn không ??
'' Ách ... không có , tôi làm sao mà giận cậu được ? '' – Vị đầu bếp kia bị La Đình Tín liếc nhẹ một cái liền rất hiểu chuyện mà phụ họa
'' Thật ạ ? ''
'' Ừm ! ''
'' Đó em nghe chưa , bác ấy không giận đâu ! Đi nào , chúng ta ra vườn ! '' – La Đình Tín vừa nói vừa lôi kéo bé con đi . Đứng đây một lát nữa lại có chuyện .
. Vương Nguyên cùng La Đình Tín đi ra vườn , bé con sau khi được người kia giúp thổi nguội liền nhai nhai ngon lành , còn ư ư bài ca con cá nào đó trật lất nhịp , vừa đi vừa nhìn xung quanh không cẩn thận đến vị trí mép hồ bơi trơn trợt liền trượt chân lọt xuống hồ , La Đình Tín phát hiện nhưng không phản ứng kịp cũng bị bé con đang nắm tay lôi xuống luôn .
. Cậu cứ tưởng bé con kia không biết bơi ai ngờ vừa trồi lên liền thấy bé con đứng nước thành công bảo vệ được mấy cái bánh bao không bị ước . La Đình Tín thở dài : như thế nào bản thân không lo lại đi lo mấy cái bánh bao !!??
. Cùng lúc đó , ngoài cổng biệt thự vang lên tiếng thắng xe , một chiếc BMW màu đen xuất hiện trước cổng , phía sau là một hàng mấy chiếc xe khác .
. La Đình Tín lại thở dài , hôm nay bản thân mình thở dài thật sự hơi bị nhiều rồi ! Biểu cảm cũng phong phú quá cơ ~
'' Sao lại tới nhanh như thế ? Còn chưa chơi đã với bé con mà ! ''
. Hết chương 4 .
.
.
- Vài cmt + vote để tuôi có tinh thần viết tiếp đi mấy cô =(( Tuôi đang thi học kì đó , mà tuôi cũng viết đến hết chương 7 rồi =)) Chờ thời để up thôi =)) Cô nào đang thi cũng ráng thi cho tốt nha =))