Chương 40: Kết cục

672 75 45
                                    

Chương 40: Kết cục

Vương Nguyên thuận lợi chuyển viện, theo dõi thêm hai tuần thì được cho về nhưng vì liên tục bị khó thở do gãy xương sườn, Vương Tuấn Khải kiên quyết cho y nhập viện, Vương Nguyên nói gì cũng không nghe. Đến hôm nay khi các kết quả X quang đều thể hiện xương đã lành Vương Tuấn Khải mới đồng ý làm thủ tục xuất viện.

Cũng vì Vương Nguyên phải nhập viện Vương Tuấn Khải mới thấm thía được có tiền, hoặc càng nhiều tiền thì tốt đến mức nào. Thời gian này hắn không chỉ vừa chăm người ốm, chăm Tiểu Cảnh mà còn bắt đầu tìm hiểu đầu tư. Cũng may khi còn làm cảnh sát tích góp được không ít, mở lớp võ tốn một khoản, viện phí cũng tốn một khoản nhưng vẫn đủ tiền góp vốn đầu tư mở quán cà phê với bạn.

Chuyện góp vốn đầu tư này Vương Tuấn Khải không nói cho Vương Nguyên sợ y lo sợ được mất. Nhưng mới hai tháng đã thấy tín hiệu khả quan, Vương Tuấn Khải còn định sẽ đầu tư thêm về chứng khoán, chuyện này hắn cũng định giấu luôn cả Vương Nguyên nhưng gần đây lo nhiều chuyện quá, rốt cuộc bị Vương Nguyên nhìn ra, truy hỏi đến cùng, Vương Tuấn Khải biết là không nói không được, hết cách đành phải nói đang học đầu tư.

- Có phải tiền viện phí tốn kém lắm không?

- Tốn gì đâu, đừng nghĩ linh tinh, anh là đang lo cho tương lai của ba người chúng ta.

Lời này Vương Nguyên tin mới lạ, vì hôm nay được ra viện rồi nên không muốn nói chuyện tiền nong làm Vương Tuấn Khải không vui. Thời gian y ở bệnh viện cũng nói đến tiền nong không ít lần, lần nào Vương Tuấn Khải cũng rất kiên quyết, không chút nhượng bộ.

- Về nhà thôi nào!

Vương Tuấn Khải bế Tiểu Cảnh lên, hôm nay đặc cách cho nhóc con này nghỉ học một hôm, có vẻ sung sướng lắm, léo nhéo từ sáng đòi đi đón ba.

- Con lớn rồi, ba thả con xuống đi.

Y tá vừa hay đi vào nghe thấy câu này liền trêu.

- Nhóc con cuối cùng cũng không phải gặp các cô nữa rồi, hình như vui lắm nhỉ?

Gần hai tháng nay chiều nào cũng thấy nhóc con vào thăm ba, cái miệng xoen xoét này làm nhiều cô y tá nhớ nhung lắm đấy.

- Con chỉ vui vì ba con khỏi bệnh thôi.

- Chúc mừng anh Vương xuất viện nhé, hi vọng không phải gặp lại anh ở đây nữa.

Vương Nguyên mỉm cười cảm ơn, trong ánh nhìn của y tá cùng với Vương Tuấn Khải và Tiểu Cảnh rời đi.

- Cuối cùng cùng được giải thoát rồi, thời gian này cảm ơn anh chăm sóc em nhé.

- Con cũng chăm sóc ba nữa này.

Vương Nguyên sợ con đập đầu vào nóc xe vội vàng đỡ tay, bị đập một cái không nhẹ.

- Tiểu Cảnh ngồi ngoan, con làm ba đau đó.

Vương Tuấn Khải vội cầm tay Vương Nguyên lên xem làm Vương Nguyên bật cười.

- Em có phải làm bằng sứ đâu mà anh sợ. Nhóc con này không còn bị say xe nữa rồi hả? Lên xe ngồi mà có thể nhảy nhót như vậy sao? Con không sợ cái đầu này bị đập sưng lên sao?

[Fanfic KaiYuan] Chúng ta của sau này - SodachanwanWhere stories live. Discover now