Chap 103

430 6 0
                                    

Đông Phương Thấm Tuyết khuôn mặt ửng đỏ, trốn vào cổ Lam Vận, bản năng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lam Vận.

Lam Vận thấy Đông Phương Thấm Tuyết thuận theo ôm mình, lá gan cũng to hơn một ít, ôm chặt lấy Đông Phương Thấm Tuyết, ngửi mùi hoa lan tỏa ra, cảm giác thỏa mãn nói không nên lời, chỉ là ôm, cô như thế đã thỏa mãn, Lam Vận lẳng lặng ôm Đông Phương Thấm Tuyết hồi lâu, không ai chủ động nói, chỉ sợ đánh vỡ bầu không khí ấm áp này. Chính là dần dần, trên phần da thịt mềm mại nơi cổ Lam Vận cảm giác được hơi thở nhiệt khí của Đông Phương, cổ có một loại cảm giác tê dại khó nhịn, làm mặt Lam Vận dần dần đỏ lên.

Đông Phương Thấm Tuyết thích Lam Vận ôm, ấm áp mà không mang tính xâm lược, Đông Phương Thấm Tuyết nhìn thấy Lam Vận nơi tai dần dần đỏ lên, chỉ là thở khí mà thôi, đã khiến cho cậu ấy đỏ như vậy, thật sự là người mẫn cảm, Đông Phương Thấm Tuyết lại nổi lên hứng trêu chọc cố ý hướng tới nơi cổ trắng nõn mà mãnh khảnh của Lam Vận thổi hơi, cô gái này nhỏ bé và yếu ớt cùng mẫn cảm đến làm cho người ta muốn khi dễ.

"Đông Phương..." Lam Vận cảm giác đáy lòng có như đang bị mèo cào, cảm giác được Đông Phương cố ý thổi hơi, lỗ chân lông cũng không khỏi rợn lên, thân thể hơi hơi run rẩy lên.

Lam Vận quả nhiên phi thường mẫn cảm, như vậy liền chịu không được, Đông Phương Thấm Tuyết đột nhiên nổi lên tò mò, nếu là tiếp tục trêu chọc, người này sẽ mẫn cảm đến dạng nào đây?

"Kêu Tuyết, nào có người nào thích kêu họ đây?" Đông Phương Thấm Tuyết môi cơ hồ như muốn áp vào tai Lam Vận, ôn nhu, mang theo cảm giác thân mật, khí nóng ẩm thổi vào tai Lam Vận, tay Lam Vận ôm lấy Đông Phương Thấm Tuyết, không khỏi tăng thêm vài phần, làm thân thể Đông Phương Thấm Tuyết cùng thân thể mình gắt gao dán lại gần nhau hơn.

"Tuyết..." Lam Vận kêu thử một tiếng thân mật, cô biết được, đây là cách gọi vô cùng thân mật, nghĩ như vậy, Lam Vận trong lòng lại ngọt lên.

"Tuyết Nhi..." Lam Vận không nén được kêu thêm một lần, so với lúc nãy ngữ khí càng thân thiết hơn, làm Đông Phương Thấm Tuyết trong lòng có loại cảm giác khác thường, Tuyết Nhi là tên mà người nhà mình hay gọi, cho tới bây giờ không nghĩ tới Lam Vận là dám kêu, lại càng thêm một ít ám muội cùng nhu tình.

"Tuyết Nhi..." Lam Vận kinh hỉ giống như là vừa lãnh ngộ được thiên thư, lại kêu thêm một lần, ngữ khí vui không nên lời.

"Đứa ngốc, kêu đủ chưa?" Đông Phương Thấm Tuyết mỉm cười hỏi, khuôn mặt tươi đẹp giống như hoa sơn chi đối mặt với Lam Vận, ánh mắt hai người chạm nhau, dây dưa, làm cho không khí xung quanh trở nên ám muội.

Không đủ, vĩnh viễn cũng không đủ, Lam Vận trong lòng nghĩ thầm.

Môi hai người tự động dán lại với nhau, một nụ hôn thật ôn nhu, một cảm giác che chở cẩn thận, làm Đông Phương Thấm Tuyết trong lòng có một sự cảm động to lớn, cô biết, cô gái này sẽ luôn luôn che chở cho mình. Con người ôn nhu như vậy, quả thật làm cho người và tâm cảm động, muốn đem cậu ấy giữ làm của riêng, vì cái gì đến bây giờ mới phát hiện là cậu ấy thật tốt đây? Đông Phương Thấm Tuyết trong lòng nho nhỏ tiếc nuối, may mà cũng không tính là quá trễ. 

Nữ nhân bất phôiWhere stories live. Discover now