Chương 71: Xử lý hậu quả

Start from the beginning
                                    

                                           *

- Vậy là chúng ta phải vận chuyển đống thuốc nổ từ thị trấn Glannes sang điểm tập kết sao? Trời ạ...
- Thôi nào, chị đừng than van nữa Natalie. Em cũng đang buồn lắm chứ bộ.
- Hả? Em buồn gì vậy?
- Buồn...ngủ chứ sao nữa. Oáp~... - Chise gục mặt xuống đầu gối.
- Kìa hai đứa, trước giờ xuất trận thì đừng có để tâm trạng não nề thế chứ? - Aethelmod nói.
- Nhưng mà tại sao hai đứa em phải vào nhóm đột nhập chứ?! Nghe nguy hiểm đến phát sợ...
- Phải phải! Em cũng ủng hộ với Chise! Không thể để hai cô gái "chân yếu tay mềm" một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy được!
- Thực ra bọn anh cũng đã suy tính kỹ càng rồi. Chise, Lucifer có kể anh rằng em là một người đam mê học hỏi và nghiên cứu, và cũng có một số phát minh "vượt thời đại". Ngoài ra, em cũng có tài năng về cải trang và giấu mình, đúng chứ?
- Hehe, cậu ta lại tâng bốc rồi~ - Chise đỏ mặt quay đi.
- Còn Natalie, Lucifer cũng bảo rằng trước đây em từng là sát thủ, nên khả năng ẩn thân cũng như kỹ thuật chiến đấu chắc không tồi nhỉ?
- Hừ, con mèo đó lại bép xép lung tung rồi. Nhưng...đúng thật vậy ạ.
- Vậy thì chọn hai đứa chả sáng suốt quá rồi còn gì. Hai em đều có thể tự bảo vệ bản thân và sở hữu kỹ năng chiến đấu không thua ai cả, thêm cả tư duy chiến lược mưu mẹo nữa.
- Nhưng...nếu xét tất cả những điều đó, thì chẳng phải Lucifer, hoặc Michael đều vượt trội hơn hẳn tụi em sao...?
- À, cái này thì... Họ có một nhiệm vụ khác quan trọng không kém rồi...

*

- Ưm... Trời đêm lạnh chết đi được... Chúng ta không thể có nhiệm vụ nào làm trong nhà sao?
- Ai biểu em mặc quần cộc cơ. Khoác tạm cái này vào đi. - Michael vừa nói vừa đưa chiếc măng tô của mình cho Lucifer.
- Thôi khỏi. Em có phép thuật tự làm tăng thân nhiệt rồi.
Đột nhiên cậu bị anh mình đẩy dí sát vào gốc cây. Lucifer giật mình thon thót nhìn Michael, mặt có vẻ lo sợ.
- Có phải em cố tình làm vậy chỉ để cho mọi người thấy em mặc quần ngắn không...? Tính khoe đùi hả?
- Cái...cái gì...!? Làm gì có... Nekoru cũng hay mặc vậy mà. Vả lại mặc thế cũng giúp vận động dễ hơn nữa...!
- Sao cũng được. Tập trung trở lại đi.
  Michael nằm sấp xuống thảm cỏ, ngay sát rìa của ngọn đồi. Cậu lấy từ trong áo ra một cặp ống nhòm rồi đặt lên mắt quan sát. Trước mặt họ là thành Fountain - với một mái vòm sắt khổng lồ bao trùm lấy. Ở rìa ngoài còn có một tấm rào chắn màu xanh lục gần như trong suốt, mờ mờ ảo ảo trôi nổi trước mặt họ.
- Có vẻ như hắn đã chuẩn bị trước. Nhìn thứ kia xem, đo thử thì cũng phải khoảng chục mét. Mà có khi nó còn ăn xuống tận sâu dưới đất nữa.
- Hả? Gì cơ? Cho em xem với.
  Lucifer nằm xuống phía bên trái Michael, dí sắt đầu vào với mong muốn được nhìn qua chiếc ống nhòm.
- Chật chội quá đấy.
- Cho em quan sát với. Anh dịch một bên mắt sang trái đi cho em coi nữa.
- Dịch sang trái thì anh nhìn kiểu gì? Tóc anh che hết mắt rồi.
  Lucifer chán nản, ngồi phịch xuống cạnh gốc cây, không đòi hỏi nữa. Đôi tai cậu rủ xuống tỏ vẻ không hài lòng.
- Ngay ở sau bụi cây kia thôi chính là vị trí chiếc boong ke mà chúng ta sẽ gài "hàng nóng".
-Có cần liên lạc với nhóm kia luôn không?
- Tất nhiên. Đây, em gọi họ đi.
Lucifer đơ đơ ngáo ngáo, không hiểu sao Michael lại đưa cho mình một quả chuối.
- Anh...bị ấm đầu à...?
- Không phải. Trước khi đi, anh đã đưa cho Chise một quả chuối tương tự như này. Nó được yểm bởi phép thuật chiêu tâm và có công dụng như một...thiết bị liên lạc tầm xa.
- Vậy thì dùng nó kiểu gì? Mà tại sao phải là quả chuối?!
- Bóc ra và ăn là sẽ bắt được tín hiệu thôi. Và nó...cũng rất ngon nữa.
- Vậy tóm lại chỉ là do anh muốn ăn chuối...
- Thôi không vòng vo nữa. Bắt đầu có tín hiệu rồi... - Michael nhắm mắt lại và đặt ngón trỏ lên trán. - Alo, này...Chise? Có nghe thấy gì không?
Không có tiếng đáp. Michael có vẻ bối rối, tiếp tục thử bắt tín hiệu lần nữa. Lucifer ngồi bên cạnh vừa hồi hộp vừa ngờ hoặc. Bỗng cậu thấy Michael giật bắn người lên, ngã ngửa ra đằng sau.
- C...cái gì vậy?! Anh có sao không?!
Chú mèo bị tiếng động lớn doạ cho điếng người, tai vẫn còn tiếng ù âm ỉ.
- Có...tiếng nổ gì đó phát ra ở phía bên kia...
- A...anh Michael... Anh có ở đó không... Chúng...ta bị...tấn công...bất ngờ... Cứu với...
- Chise? Em nói gì cơ? Khó nghe quá. Cái gì tấn công cơ?
- Quân...của Kuara... Không biết từ đâu tới...tập kích vào căn cứ ở Glannes... Ối! Chúng lại...nữa...kìa...!
Nghe đến đây thì tín hiệu tắt hẳn. Nhưng như thế cũng là đủ để Michael nắm bắt được sự nghiêm trọng của tình hình. Không nói không rằng, cậu chạy vụt mất, không quên kéo tay em trai mình đi.
- Này...!? Anh sao vậy? Có chuyện gì đã xảy ra với nhóm kia thế?!
- Bằng một cách khốn nạn nào đó, Kuara đã tìm ra được vị trí ta đóng quân và đã cử người đến đánh chiếm. Nhóm của Chise và những người khác đang gặp nguy hiểm!
- Hả?! Vậy...vậy còn kế hoạch kia?
- Thì bỏ thôi chứ sao giờ?! Đi cứu quân ta trước đã.
- Mà sao anh không dùng cổng dịch chuyển như mọi khi cho nhanh đi?
- Anh chỉ có thể mở cổng ở hai vị trí mà anh có thể nhìn thấy thôi. Em nói nhiều quá đấy, lên đây!
Nói xong, Michael bế ngược Lucifer lên và tiếp tục chạy, mặc cho em mình đang đỏ mặt xấu hổ và giãy giụa ở đằng sau.
Cùng lúc đó, Chise, Natalie và Aethelmod cùng vô số người lính khác trong quân kháng chiến đang gồng mình lên chống đỡ những đợt tấn công như vũ bão của quân thù. Lần này, kẻ địch có mang theo loại vũ khí huỷ diệt mà Kuara đã dùng để giết Nekoru lần trước. Quân ta đã thua về mặt số lượng, giờ đây lại đang tỏ ra yếu kém rõ rệt về chất lượng.
- Bọn chúng oanh kích ghê quá! - Chise vội vàng cúi người xuống.
- Cố chống trả đi mọi người! Hai người kia sắp quay trở lại rồi! - Aethelmod đứng ở tuyến sau vừa yểm trợ vừa khích lệ mọi người.
- Vừa đánh vừa lui thôi! - Natalie nói. - Hai đứa kia chạy bộ thì sáng mai mới tới nơi!
- Ai bảo họ thích đi "tập thể dục" cơ...
Trong khi ba người đang mất tập trung, một quả lựu pháo văng tới lăm le rơi đúng chỗ họ đứng. Ngay khi Chise quay ra thì cũng chỉ kịp đứng hét:
- AAAAAAA! NÓ TỚI KÌA!!
UỲNH!!
- Đội trưởng! Mọi người! Tất cả đều không sao cả chứ?! - Một vài người lính hớt hải chạy tới.
- Khụ khụ... T...tôi ổn...! Nhưng hai em ấy...
- E...em không sao... - Chise lồm cồm bò ra khỏi đám khói.
- Thế còn Natalie... Nó đâu rồi?!
Đám khói từ từ tan biến. Natalie đang đứng khom người ở trong đó, tay vẫn còn đang cầm thanh kiếm giơ ngang trước mặt. Một bên áo bị cháy xém, cánh tay phải bị bỏng khá nặng. Có vẻ như cô đã lao tới lấy thân mình để đỡ vụ nổ chí mạng.
- Ái chà... Nó khá thấm đấy...
- Chị Natalie! Tại sao lại chị lại phải làm như vậy?!
- Ngốc quá đi Chise, không làm vậy là đi tong cả đám rồi đấy.
- Nhưng còn tay của chị...? Nó bỏng nặng lắm đấy, cần phải sơ cứu ngay trước khi nhiễm trùng.
- Cái đó chị tự lo được, vẫn còn có cái to tái hơn ta cần lo trước mắt nữa kia kìa.

————————————

- Lính lệ đâu hết rồi?! Sao ta biểu nãy giờ chẳng có ma nào thưa?! Bộ muốn chết sao?!
Kuara tức tối giậm chân huỳnh huỵch trên hành lang. Hắn kéo mạnh tay nắm của, gào lên:
- Ta đang cần chuẩn bị một lượng quân để tiến hành... CÁI QUÁI GÌ ĐÃ XẢY RA Ở ĐÂY VẬY?!
Trước mặt Kuaravẫn là phòng làm việc của mình, nhưng những bóng đèn đều đã bị đập vỡ nên tối đen như mực. Hắn hơi run, chậm rãi đảy cửa ra rồi bước vào. Bỗng bước chân nặng nề va phải một thứ gì đó dưới đất. Kuara cúi xuống, chỉ để hết hồn khi nhận ra đó là xác của thuộc hạ đang lăn lóc trên sàn. Tuy không nhìn rõ nhưng lấp ló trong bóng tối vẫn còn vài tên khác chung số phận nữa.
- L...là ai...!? KẺ NÀO?!
Lần đầu tiên Kuara trải nghiệm được cảm giác như này. Cảm giác của sự sợ hãi. Hắn đã luôn ngang tàng, hống hách trước mọi người, chẳng coi ai ra gì. Nhưng bây giờ, có một thứ gì đó tồn tại như bản năng đang đẩy tên dã thú này vào sự sợ hãi tột độ. Sợ cái chết.
- Cánh cửa vẫn chưa mở...tức là ngươi vẫn còn trong này đúng không...? LỘ DIỆN ĐI!!
  Kuara tự tạo ra một thanh gươm trong lòng bàn tay, ghì chặt nó lại như thế sẵn sàng chém tan xác bất kỳ thứ gì chuẩn bị xồ ra trong bóng tối. Có tiếng động đằng sau bàn làm việc càng thôi thúc hắn tiếng gần hơn. Bỗng một bóng đen từ sai chiếc bàn nhảy xồ ra, đánh ngã hắn lăn quay xuống sàn. Đến khi hắn nhận ra thì "sinh vật" đó đã chạy ra khỏi phòng rồi.
- GYAHAHHHH!! - Tiếng gào từ ngoài hành lang vang vọng tận vào trong như một con mãnh thú khát máu.
  Như đoán trước được đã có chuyện gì, hắn hốt hoảng chạy lên chỗ bàn làm việc và rụng rời chân tay. Quả cầu thời gian phong ấn phần cơ thể còn sót lại của Nekoru...đã biến mất không dấu vết.
 

Injustice, Hatred and ExtremismWhere stories live. Discover now