Chương 382: Lưu danh.

1.2K 90 12
                                    

Nhưng mà cho dù Chu Đại Nhân có ngất xỉu thì cũng không làm nên chuyện gì, bởi vì Thiên Hòa Đế là không có khả năng mặc kệ Oa nhân tùy ý hoành hành. Chuyện duy nhất y có thể làm, cũng chỉ có nỗ lực trù tiền.

Vì gom góp quân phí, Chu Tông Hải cũng bất chấp nhiều chuyện như vậy, y trực tiếp ở trên triều đình, đem chuyện muốn đăng quảng cáo ở trên báo chí nói ra.

Hôm nay vừa lúc là đại triều, lời của Chu Tông Hải vừa ra, lập tức liền bị rất nhiều người phản đối, có nói "Vũ nhục văn nhã", có nói "Cùng dân tranh lợi", nói tóm lại, đa phần mọi người đều lấy góc độ cao cao tại thượng phê phán ý tưởng của Chu Tông Hải.

Chu Tông Hải nghe bốn phương tám hướng truyền đến tiếng châm chọc phản đối, không khỏi đầy miệng chua xót, rõ ràng trước mắt đã có một cái cơ hội kiếm tiền, những người này cố tình vì mặt mũi không chịu đồng ý, thật sự làm người hết cách! Những người này đứng nói chuyện không đau eo, dù sao không có tiền bọn họ chỉ cần chất vấn Hộ Bộ là được, đâu thèm quan tâm người khác trù tiền khó khăn!

Lán sóng phản đối càng ngày càng nhiều, Chu Tông Hải âm thầm ở trong lòng nhớ kỹ vài vị lớn tiếng phản đối nhất kia, sau này nếu người trong nha môn bọn họ lại đến Hộ Bộ báo trướng, thì sẽ không đơn giản như vậy nữa!

Chờ thanh âm dần dần nhỏ, Chu Tông Hải đứng dậy, nói: "Hiện tại đối đầu kẻ địch mạnh, triều đình yêu cầu điều động binh mã tiến đến cứu viện, tục ngữ nói tam quân chưa động, lương thảo đi trước, mấy vạn người này cần chi tiêu thực sự không ít. Nhưng mà mấy năm liên tục tai hoạ không ngừng, quốc khố trống rỗng, nếu mọi người còn muốn quyết giữ ý mình, như vậy bản quan muốn hỏi mọi người một chút, quân phí này điều động từ nơi nào tới?"

Lập tức liền có người phản bác nói: "Gom góp quân phí chính là chức trách của Hộ Bộ, bản thân Chu đại nhân nghĩ không ra biện pháp, sao ngược lại tới hỏi chúng ta?"

"Biện pháp của Chu mỗ chính là như vậy, chỉ là các vị không đồng ý mà thôi. Mới vừa rồi băn khoăn của mọi người ta đều đã nghe rõ, sớm đã có người đăng quảng cáo ở trên báo chí, sao không nghe nói y ở dân gian bị bêu danh chứ? Ngược lại là quan phủ cùng thương gia đều được chỗ tốt, học sinh được lợi ích thực tế, này rõ ràng chính là sự tình đôi bên cùng có lợi, vì sao ở trong miệng các vị lại trở nên khó nghe như thế?" Chu Tông Hải thân là thủ lĩnh Hộ Bộ, cũng không phải là cái loại người dễ bị người khi dễ.

"Ngươi nói chính là Trạng Nguyên Lang Sở Từ? Hắn trước nay hành sự quái đản, không quan tâm, chẳng lẽ Chu đại nhân ngươi còn muốn học tập giống hắn?" Người nói chuyện đối với Sở Từ khịt mũi coi thường, loại người việc gì cũng thích xuất đầu này, còn không phải bên trên nói một câu bọn họ liền ngoan ngoãn nghe lời?

"Thánh nhân nói, ba người đi đường, tất có sư ta. Nếu như tốt, vậy học tập giống hắn có gì không được? Nếu không có người sửa cũ thành mới, thế đạo này chẳng phải không thú vị?" Ôn Thái phó từ từ nói, y trong giới quan văn địa vị cao thượng, cho dù là có kẻ có chút không tán đồng, cũng không có mở miệng phản bác.

Chu Tông Hải hướng Ôn thái phó cảm kích cười, sau đó nói: "Thái phó đại nhân nói rất đúng. Bản quan vừa rồi đột nhiên nhớ tới một sự kiện, còn nhớ rõ mười mấy năm trước, Đại Ngụy cũng là tai hoạ không ngừng, khi đó tiên đế đã đưa xuống mệnh lệnh, những thương hộ nguyện ý hiến ngân lượng cứu tế nạn dân, đều có thể được một danh ngạch khoa cử. Nếu như trên báo chí đăng lên quảng cáo đó là làm nhục văn nhã, như vậy chuyện những thương hộ đó bỏ tiền chuộc về danh ngạch khoa cử, lại nên giải thích như thế nào chứ?"

[Edit][201 - 400]  Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.Where stories live. Discover now