Chương 304: Đẩy mạnh công tác khuyến học.

1.4K 113 3
                                    

"...... Đại nhân, sở dĩ thôn dân Hạ Liên thôn không thích Vương Lập Tùng, là bởi vì một tiểu hài tử tên Hạ Bạch. Người này cha mẹ đều đã mất, trong nhà chỉ có một tổ phụ đi đứng không tiện, cuộc sống vô cùng khó khăn. Vương Lập Tùng thương tiếc nó tuổi nhỏ trải qua lận đận, cho nên cho nó miễn quà nhập học, tiền ăn cơm giữa trưa cũng chưa bao giờ thu, còn thường xuyên mua cho nó giấy bút khối mực. Những thôn dân này bởi vậy tâm sinh oán hận, cho rằng y hành sự bất công, quá bất công. Hơn nữa Vương Lập Tùng làm người ngay thẳng, gặp việc bất bình trước nay nói thẳng không cố kỵ, các thôn dân cho rằng y có chút bất cận nhân tình."

A Thiết hội báo thực rõ ràng cho Sở Từ tin tức huynh đệ y nghe được. Sở Từ nghe một chút, không khỏi đỡ trán.

Đây rõ ràng chính là chuyện xưa thăng mễ ân, đấu mễ cừu*. Vương Lập Tùng đối với bọn họ quá tốt, thế cho nên làm cho bọn họ sinh ra một loại cảm giác đây là đương nhiên. Khi y hành sự hơi có không ổn, các thôn dân liền sẽ công kích tập thể.

*Thăng mễ ân, đấu mễ cừu: Một thăng (1/10 đấu) gạo dưỡng ân, một đấu gạo dưỡng thù.

Kỳ thật có đôi khi người vẫn nên "Ác" một chút mới tốt. Không thấy chuyện kinh Phật xưa viết sao? Người tốt thành Phật phải trải qua trăm cay ngàn đắng, tu muôn đời thiện quả mới có thể đắc đạo. Nhưng người xấu thành Phật chỉ cần một giây, bởi vì phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật.

Đương nhiên, loại "Ác" cũng không phải là thật sự làm chuyện xấu, mà là hành sự cần phải có nguyên tắc, không thể một mực thuận theo người khác. Làm một người luôn thuận theo người khác, ngẫu nhiên từ chối người khác một lần, họ cảm nhận được ác ý tuyệt đối sẽ nhiều hơn rất nhiều so với người thường xuyên từ chối người khác.

Vương Lập Tùng chính là ví dụ điển hình. Y một lòng suy nghĩ cho Hạ Liên thôn, thậm chí không sợ phải chịu trừng phạt. Sở Từ nghĩ, y có lẽ là không biết các thôn dân nơi đó đánh giá y như thế nào.

"Hạ Liên thôn không cần lại đi. Giang Lâm kia thì sao? Bắt được chưa?" Sở Từ lúc này rất là quan tâm chuyện này. Thử hỏi nếu có một người luôn tránh ở chỗ tối chuẩn bị hại ngươi, vậy ngươi có thể vui vẻ được sao? Trên đời có ngàn ngày hại người, chứ không có ngàn ngày phòng người. Đối mặt với loại người này, biện pháp tốt nhất chính là đánh bại gã, làm gã không có cơ hội lại làm chuyện tương tự.

A Thiết gật gật đầu, nếu Sở Từ không hỏi y y cũng muốn nói.

"Đại nhân, Giang Lâm kia đã bắt lấy, hiện tại cần dẫn tới tra hỏi?"

"Dẫn tới đi." Sở Từ muốn nhìn một chút, người này rốt cuộc là có lai lịch gì.

Chỉ chốc lát sau, A Thiết đã giải tới một nam nhân dáng người mũm mĩm đi đến. Người nọ vẻ mặt kinh hoảng, tựa hồ thực sợ hãi. Khi ánh mắt y vừa nhìn thấy Sở Từ, y lập tức quỳ xuống.

"Đại nhân tha mạng a, tiểu nhân thật sự không biết gì hết, ta cùng Giang Đại Hải tuy là thúc cháu, nhưng chúng ta căn bản là không thân, chuyện y phạm phải cũng không có liên quan đến ta một chút nào a!"

[Edit][201 - 400]  Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ