Chương 129: Tặng hoa

3.5K 267 6
                                    


Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ


Quả nhiên Bạch Ngọc Kỳ rất biết chơi giống như lời hắn ta nói, không bao lâu sau đã dẫn Nguyên Chiêu chơi đến sảng khoái rồi.

Cho dù ở trong cung, hắn ta cũng có vô cùng vô tận cách chơi. Tửu lệnh có thể biến tấu ra mười mấy loại, giấu móc câu, ném thẻ vào bình rượu, cờ tào cáo, mạt chược, phi tiêu, chọi dế, mọi thứ đều biết chơi.

Nguyên Chiêu cực kỳ kinh ngạc nói: "Ngươi biết chơi như vậy, chắc sống ở Đại Ung rất tốt, sao lại lưu lạc tới Bắc Tiết chúng ta?"

Bạch Ngọc Kỳ nói: "Nói ra Vvương thượng đừng cười, khi còn bé trong nhà ta chưa xảy ra chuyện. Ta cũng xuất thân từ gia đình giàu có, phụ thân là con nhà giàu, giỏi chơi bời, rảnh rỗi còn hóa trang lên hát hí với con hát, sau đó ngày ngày uống rượu đến say mèm. Ta được mưa dầm thấm đất từ nhỏ nên cũng học được không ít, về sau trong nhà phạm tội bị tịch thu, ta vào tiện tịch. Bởi vì biết hát vài câu từ nên được nhập vào nhạc tịch, làm việc trong rạp hát mấy năm. Về sau không cẩn thận đắc tội quý nhân, không còn chỗ nương thân nữa mới chạy trốn. Cũng nghĩ nhân lúc còn trẻ thì nên đi đó đây nhìn xem, cho nên mới chơi một đường đến Bắc Tiết."

Nguyên Chiêu nghe hắn ta nói rất thú vị liền hỏi hắn ta những kiến thức trên đường.

Quả nhiên hắn ta nghe nhiều biết rộng, nói về mọi thứ rất tinh thông. Từ phong cảnh trên đường, phong tục thôn trang cho đến những chuyện buôn dưa lê trong thành. Từ nhỏ Nguyên Chiêu đã được nuôi dưỡng trong tay phụ nhân thâm cung Vương Đình, đã bao giờ được nghe nhiều chuyện mới mẻ như thế đâu.

Quan trọng nhất là người tên A Bạch này vô cùng lanh lợi khéo léo, rất có bản lĩnh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ. Không lâu sau đã kết bạn được với mấy công tử Hữu Hồ tộc, còn có thể bắc cầu quan hệ giữa Nguyên Chiêu và mấy vị công tử đó.

Nguyên Chiêu cũng kinh ngạc: "Vi Thanh còn nói cả chuyện vụng trộm nuôi tỳ thiếp cho ngươi ư?"

Bạch Ngọc Kỳ nói: "Hắn ta đến Vương Đình thiếu tiền nên muốn vay ta."

Nguyên Chiêu hỏi: "Ngươi lấy tiền đâu ra?"

Bạch Ngọc Kỳ nói: "Giang thế tử cho."

Nguyên Chiêu có chút chua chua: "Hắn ta đã đưa ngươi cho ta rồi mà vẫn còn cho ngươi tiền?"

Bạch Ngọc Kỳ nói: "Vương thượng hiểu nhầm. Giang thế tử nói ta ở bên cạnh phục vụ Vương thượng, chắc chắn thỉnh thoảng sẽ phải làm vài chuyện thay Vương thượng. Vương thượng là quý nhân, không thể không tiêu tiền. Mà ta muốn làm việc thì lại càng không thể thiếu tiền. Cho nên hắn ta mới bảo ta cứ việc là, chỉ cần cam đoan làm việc cho Vương thượng thì có thể ký sổ lấy tiền ở chỗ hắn ta. Chứ nếu làm việc của riêng ta thì lại không được."

Nguyên Chiêu khẽ giật mình, trong lòng ấm áp nhưng vẫn mắng: "Cho thủ hạ vay tiền nuôi thiếp cũng là làm việc cho ta ư? Không phải ngươi coi Giang thế tử thành người coi tiền như rác, sau đó dùng để lấy lòng người khác đấy chứ?"

[Đam mỹ-Edit][Hoàn] Chiến lợi phẩm của đế vương - Hôi CốcWhere stories live. Discover now