Hạ Dương nhìn bình hoa trong tay, cuối cùng vẫn đặt bình hoa vào chỗ cũ.

Sau đó Anh lấy một cái bình hoa khác ở trên giá xuống, "Cái này không phải đồ cổ, có thể vẽ được."

Tần Chu thận trọng không nhận lấy, mà quan sát bình hoa trước.

Cậu chưa từng thấy bình hoa này, hẳn là sau này Hạ Dương mới mua, nhìn giống như hàng mỹ nghệ hiện đại, chắc có lẽ không quá đắt.

Tần Chu hỏi: "Hạ tổng, tôi vẽ tranh rất xấu, anh chắc chắn muốn tôi vẽ?"

"Ừm."Hạ Dương lên tiếng, chậm rãi nói: "Hoặc là bồi thường năm mươi triệu, hoặc là vẽ thêm một bức nữa."

Tần Chu đành nhận lấy bình hoa, cùng Hạ Dương đi đến thư phòng, chuẩn bị vẽ một bức khác.

Trong thư phòng không có thuốc màu, nhưng lại có bút lông.

Người hầu đứng bên cạnh mài mực, cẩn thận đặt dụng cụ ở trên bàn, sau đó xoay người rời đi.

Tần Chu đứng trước bàn làm việc, cầm bút lông, thản nhiên vẽ lên bình hoa.

Bình hoa ban đầu có một tầng hoa văn nhàn nhạt, nhưng hiện tại Tần Chu vẽ lên lần nữa, đã che mất hoa văn ban đầu.

Tần Chu nguệch ngoạc vẽ linh tinh lên bình hoa, nhận ra có ánh mắt mẫn luôn dừng lại trên người mình, vì thế nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt của Hạ Dương.

Tần Chu hỏi: "Hạ tổng, trên mặt của tôi có dính gì sao?"

Hạ Dương nhìn thanh niên trước mắt, thấp giọng nói: "Không có."

Chỉ là rất lâu rồi chưa được ngắm như bây giờ, nên muốn nhìn nhiều thêm một chút.

"Nhưng anh vẫn luôn nhìn tôi."

"Xin lỗi." Hạ Dương dời mắt đi.

Tần Chu không để ý đến nữa, cúi đầu tiếp tục vẽ.

Mà khi Tần Chu vừa cúi đầu, Hạ Dương lại quay đầu lại lần nữa, nhìn sườn mặt thanh niên.

Trên mặt của cậu vẫn còn lớp trang điểm, nốt ruồi đón lệ dưới mắt phải bị  mờ đi một chút, không còn thấy rõ ràng.

Rèm cửa trong thư phòng mở rộng, ánh mặt trời chiếu lên người thanh niên, nhìn từ góc độ của Hạ Dương, trên người của thanh niên bao quanh một tầng ánh sáng màu vàng.

Người con trai trước mặt vẫn giống như trong trí nhớ của hắn.

Chỉ cần hắn tiến lên, là có thể ôm đối phương vào trong ngực.

Hạ Dương thoáng giơ tay, duỗi về phía cậu.

Khi sắp chạm đến lưng của Tần Chu, Hạ Dương dừng động tác lại, sau đó chậm rãi thu hồi tay, không làm phiền đến cậu.

Anh dựa vào cạnh bàn làm việc, tiếp tục nhìn chăm chú vào thanh niên.

Mà Tần Chu cũng đã vẽ xong tranh, đặt bình hoa lên trên bàn: "Xong rồi."

Hạ Dương lúc này mới nghiêng đầu, nhìn thoáng qua bình hoa.

Trên bình hoa tất cả đều là những đường vẽ lung tung nguệch ngoạc, không ra hình thù gì.

Hạ Dương cầm lấy bình hoa, nghiêm túc quan sát một lúc, nói thêm: "Vẫn thiếu một câu thơ."

Tần Chu đành cầm bút lông lên lần nữa, viết một câu thơ lên bình hoa.

Nhưng khi Tần Chu viết chữ , đã qua loa thay đổi nét chữ.

Sau khi viết xong, Tần Chu đặt bút xuống, hỏi: "Hạ tổng, hiện giờ tôi có thể đi chưa?"

Trong phòng trở nên an tĩnh, không ai nói gì.

Một lúc lâu sau, Hạ Dương mới lên tiếng: "Chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa không?"

Hạ Dương nhìn thanh niên, "Làm quen lại thêm một lần."

Tần Chu cúi đầu, nhìn bình hoa trên bàn, nhẹ giọng nói: "Hạ tổng, chúng ta vốn dĩ không phải người cùng thế giới, vì sao nhất định phải miễn cưỡng chứ?"

Tần Chu: "Cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi."

Nói xong, Tần Chu liền đi qua Hạ Dương, chuẩn bị rời đi.

Nhưng khi Tần Chu vừa đi đến cửa, liền nghe thấy giọng nói của hắn.

"Đã muộn rồi." Hạ Dương đi tới, thấp giọng hỏi: "Có thể ở lại cùng nhau ăn một bữa cơm không?"

Giọng điệu của người đàn ông có chút thận trọng, nhưng sau khi Tần Chu nghe thấy, vẫn từ chối: "Không quấy rầy Hạ tổng, tôi vẫn nên đi về trước thì hơn."

Tần Chu cầm tay nắm cửa, định ra ngoài.

Hạ Dương thấy động tác của Tần Chu, theo bản năng mà giữ lấy cổ tay của thanh niên, không muốn đối phương rời đi.

Tần Chu nhìn sang, "Hạ tổng?"

Hạ Dương cụp mắt, muốn nói gì đó để giữ người này ở lại.

Nhưng cuối cùng, lại không thốt ra được từ nào.

Hạ Dương đành buông tay, chỉ nói: "Chăm sóc bản thân thật tốt."

********
Lời tác giả:
Ở hậu trường ngày hôm nay, tôi nhìn thấy một độc giả dễ thương có ID là < Hạ Dương  hẹo đi cho mị>

Bạn nhỏ này, bạn đã thành công thu hút sự chú ý của tôi! Đầu chó.jpg
Dạo gần đây gõ chương mới vẫn tương đối tuỳ duyên, trong một hai tiếng chỉ gõ được vài trăm từ orz

Không xác định thời gian ra chương mới, mọi người đừng chờ, nhưng có thể đảm bảo sẽ cập nhật, mỗi ngày nhất định sẽ ra chương mới
Cuối cùng có thể nhỏ giọng xin một phiếu đề cử không? Một phiếu đề cử có thể nhận được một mảnh vỡ nhỏ của bình hoa
Yến Yến tự tay vẽ tranh lên bình hoa, trị giá năm mươi triệu, không cần khách khí.
———————————————————
Tuyết tàng: Nghệ sĩ bị chính công ty quản lý đóng băng hoạt động.

———————————————————
Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost, mình cảm ơn!
———————————————————

Sau khi thế thân thụ giả chết [edit] [ĐM] [ Hoàn ] ~ Hàm Ngư Đại Tây Quaजहाँ कहानियाँ रहती हैं। अभी खोजें