Chương 327: Là cố ý.

Start from the beginning
                                    

Sở Từ nhíu nhíu mày, hắn vừa đi hơn hai mươi ngày, xem ra người trong nha môn đều trở nên lỗ mãng không ít, ngày xưa cũng không thấy bọn họ ở trong nha môn đấu đá lung tung nha.

Thường Hiểu không có nghĩ nhiều như vậy, người ta nói cận hương tình khiếp*, y thì một chút cũng không có, mới vừa tới gần sân đã không ngừng gõ cửa, trong miệng còn nhỏ tiếng kêu: "Đại Hổ ca, Minh An, Trương công tử, chúng ta đã trở lại!"

*Cận hương tình khiếp: Ý tứ là chỉ rời xa quê nhà nhiều năm, không thường xuyên thư từ, một khi quay về, cách quê nhà càng gần, tâm tình càng không bình tĩnh, chỉ e quê nhà đã xảy ra chuyện gì bất hạnh; dùng để hình dung khi người đi xa về quê tâm tình phức tạp.

Phó Minh An đang ở trong phòng viết bài tập đột nhiên dựng lên lỗ tai, hai mắt bỗng sáng lên, đẩy giấy bút liền chạy đi ra ngoài. Càng mau hơn hắn chính là Trương Hổ, y từ trong phòng bếp ba bước cũng thành hai bước nhảy ra, đột nhiên kéo ra cửa, đã nhào vế phía người chờ ở ngoài cửa. 

Đáng thương Thường Hiểu bởi vì đứng ở phía trước bị y nhào vào trong lòng, thiếu chút nữa hô hấp không được ngất đi.

Sở Từ cảm nhận được y trần trụi nhiệt tình, cười vỗ vỗ lưng y, sau đó vòng qua hai người ở cửa đi vào bên trong. Phó Minh An chậm một nhịp được lợi, có thể bổ nhào vào trong lòng ngực tiên sinh y cọ cọ làm nũng.

Tiểu thiếu niên nhớ tiên sinh sắp rớt nước mắt, sợ người chê cười liền lén lút bôi trên tay áo tiên sinh. Bên kia to con nhớ lão gia lại không chút nào che giấu, sau khi buông ra Thường Hiểu liền đi ôm Sở Từ, khóc oa oa, cũng không sợ ánh mắt người khác một chút nào, tấm lòng son, không ngoài như vậy.

Trong lòng Sở Từ cũng có chút chua xót, nếu không phải hắn gây phiền toái lên người dẫn tới thời gian dài không được trở về nhà, cũng sẽ không làm những người này bơ vơ giống như những đứa trẻ mất đi mẹ hiền.

Trương Văn Hải chậm nhất rất là vô ngữ, đến mứcnhư vậy sao? Hơn hai mươi ngày nay y vì hai người này làm trâu làm ngựa, thế nhưng không thắng nổi lão gia tiên sinh nhà họ một chút nào? Trước kia Tiểu Ngọc Nhi cùng Tiểu Viễn cũng như thế này, hiện tại hai người này cũng như vậy. Nhưng mà, Sở huynh đã trở lại, tâm phúc của y cũng đã trở lại, trong nháy mắt giống như làm gì cũng có tự tin hơn.

"Đại Hổ, được rồi được rồi, lão gia nhà ngươi đường xe mệt nhọc, còn không cho hắn đi vào nghỉ ngơi một chút, làm chút đồ ăn cho hắn ăn?" Đối phó Đại Hổ, Trương Văn Hải đã rất biết cách.

Quả nhiên, nghe Trương Văn Hải nói xong, Đại Hổ đã lau đem nước mắt đi, vọt vào trong phòng bếp, đem tủ bát trước đó để nguyên liệu dự trữ nấu ăn toàn bộ dọn ra, muốn nấu cho lão gia y một bữa tiệc Mãn Hán Toàn Tịch. (Tiệc Hoàng gia Mãn Hán)

"Tiểu Minh An, tiên sinh nhà ngươi đã trở lại, còn không đi đem bài tập mấy ngày nay của ngươi lấy ra cho hắn kiểm tra một chút?"

Trên mặt Phó Minh An còn có nước mắt, y có chút ngượng ngùng nói: "Tiên sinh mệt mỏi, không thể kiểm tra bài tập, ta cùng Thường Hiểu ca cùng nhau đem đồ vào đi thôi."

[Edit][201 - 400]  Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.Where stories live. Discover now