Kính Vạn Hoa Chết Chóc

By Tieuboi96

47.8K 3K 314

Con người ai cũng phải chết. Có người chết già, có người chết bất đắc kỳ tử: : Chết vì bệnh, chết vì tai nạn... More

Đôi lời
Q1. Chương 1 Lần đầu vào cửa
Q1. Chương 02 Cửa sắt và chìa khóa
Q1. Chương 03 Đêm kiệt sức
Q1. Chương 04 Đối mặt tử thần lần hai
Q1. Chương 05 Giếng khô
Q1. Chương 06 Vào miếu
Q1. Chương 07 Là nữ
Q1. Chương 08 Tà thần
Q1. Chương 09 Lòng người
Q1. Chương 10 Tìm Người
Q1. Chương 12 Chìa khoá mở cửa
Q1. Chương 11 Người phụ nữ
Q1. Chương 13 Lại một thế giới khác
Q1. Chương 14 Trở về hiện thực
Q1. Chương 15 Nguyễn Nam Chúc
Q1. Chương 16 Các thành viên
Q1. Chương 17 Nội tình
Q1. Chương 18 Cửa thứ hai
Q1. Chương 19 Vào cửa
Q1. Chương 20 Lần đầu thử nghiệm
Q1. Chương 21 Mẹ và bảo bối
Q1. Chương 22 Trứng gà dính máu
Q1. Chương 23 Suy sụp
Q1. Chương 24 Hồi sinh
Q1. Chương 25 Lỗ hổng
Q1. Chương 26 Trở về hiện thực
Q1. Chương 27 Thế giới hiện thực
Q1. Chương 28 Manh mối mới
Q1. Chương 29 Cánh cửa thứ ba
Q1. Chương 30 Đền thần
Q1. Chương 31 Cơn mưa chợt đến
Q1. Chương 32 Ảo tưởng
Q1. Chương 33 Nhật ký
Q1. Chương 34 Người thừa
Q1. Chương 35 Bên trong tháp xương
Q1. Chương 36 Nửa đêm
Q1. Chương 37 Chị gái của Từ Cẩn
Q1. Chương 38 Ra ngoài
Q1. Chương 39 Anh ghen à?
Q1. Chương 40 Cửa thứ tư
Q1. Chương 41 Khung tranh
Q2. Chương 42 Khung tranh màu đen
Q2. Chương 43 Điểm tô giấc mộng
Q2. Chương 44 Tranh lồng trong tranh
Q2. Chương 45 Trở về thế giới thực
Q2. Chương 46 Mảnh tình của Lê Đông Nguyên
Q2. Chương 47 Học viện Điện ảnh
Q2. Chương 48 Tá tử ơi
Q2. Chương 49 Lộ Tá Tử
Q2. Chương 50 Ba năm trước
Q2. Chương 52 Chân tướng
Q2. Chương 52 Thoát ra
Q2. Chương 53 Nhúng mình vào hiện thực
Q2. Chướng 54 Cửa thứ sáu
Q2. Chương 55 Đứa trẻ mất tích
Q2. Chương 56 Xưởng đồ hộp
Q2. Chương 57 Cái mũ đen
Q2. Chương 58 Người thứ tư
Q2. Chương 59 Vật truyền lại
Q2. Chương 60 Slender Man thứ hai
Q2. Chương 61 Về đến nhà rồi
Q2. Chương 62 Chuẩn bị đi làm
Q2. Chương 63 Cửa thứ bảy
Q2. Chương 64 Mưu hại
Q2. Chương 65 Bác sĩ
Q2. Chương 66 Giết người
Q2. Chương 67 Cái chết của Giang Anh Duệ
Q2. Chương 68 Cái chết của Hồ Điệp
Q2. Chương 69 Trời sinh một đôi
Q2. Chương 70 Thèm khát
Q2. Chương 71 Cửa thứ tám
Q2. Chương 72 Hoả hoạn
Q2. Chương 73 Lại nữa
Q2. Chương 74 Chỉnh mũ áo
Q2. Chương 75 Thiên Sơn
Q3. Chương 76 Rời cửa
Q3. Chương 77 Chuyện trong cửa
Q3. chương 78 Ngoài dự kiến
Q3. Chương 79 Thế giới ngoài kia
Q3. Chương 80 Cửa thứ chín
Q3. Chương 81 Hiến tế
Q3. Chương 82 Đêm đến
Q3. Chương 83 Đèn dầu
Q3. Chương 84 Chiếc đèn biến mất
Q3. Chương 85 Những chiếc đèn trong từ đường
Q3. Chương 86 Thần sông thật sự
Q3. Chương 87 Rời thị trấn
Q3. Chương 88 Cái chết bất ngờ
Q3. Chương 89 Sự cố bất ngờ
Q3. Chương 90 Cửa thứ mười
Q3. Chương 91 Búp bê cầu nắng
Q3. Chương 92 Chiếc ô giấy dầu
Q3. Chương 93 Miếu thần
Q3. Chương 94 Báo thù
Q3. Chương 95 Quay lại hiện thực
Q3. Chương 96 Một ngày ở hiện thực
Q3. Chương 97 Cửa thứ mười một
Q3 Chương 98 Bức tượng
Q3. Chương 99 Phòng sinh hoạt
Q3. Chương 100 Chu Như Viên
Q3. Chương 101 Đếm ngược
Q3. Chương 102 Thân phận thật sự
Q3. Chương 103 Nghịch lý
Q3. Chương 104 Trả nợ
Q3. Chương 105 Lễ trao giải
Q3. Chương 107 Cửa thứ mười hai
Q3. Chương 108 Lời đáp dối gian
Q3. Chương 109 Hạn chế
Q4. Chương 110 Muốn mở nó ra quá
Q4. Chương 111 Nàng Mary
Q4. Chương 112 Tình huống bất ngờ
Q4. Chương 113 Gián điệp
Q4. Chương 114 Tìm ra
Q4. Chương 115 Cánh cửa không thể mở
Q4. Chương 116 Kẻ thứ hai
Q4. Chương 117 Giận à?
Q4. Chương 118 Xin chào Tiểu Mai
Q4. Chương 119 Cuộc sống thực
Q4. Chương 120 Cửa thứ mười ba
Q4. Chương 121 Mê cung
Q4. Chương 122 Minotaur
Q4. Chương 123 Vật tế thứ hai
Q4. Chương 124 Trường Kiếm
Q4. Chương 125 Người ăn cá
Q4. Chương 126 Rời tàu
Q4. Chương 127 Song sinh
Q4. Chương 128 Thời gian
Q4. Chương 129 Cửa thứ mười bốn
Q4. Chương 130 Một thế giới khác
Q4. Chương 131 Quỷ quái
Q4. Chương 132 Ngày dài, đêm thâu
Q4. Chương 133 Bách quỷ dạ hành
Q4. Chương 134 Lại một đêm nữa
Q4. Chương 135 Thật và giả
Q4. Chương 136 Nguyễn Nam Chúc
Q4. Chương 137 Đêm, đêm, đêm
Q4. Chương 139 Trở về nới bắt đầu

Q3. Chương 106 Nhàn rỗi

102 7 4
By Tieuboi96

Chương 106 Nhàn rỗi

Tang lễ của Đàm Tảo Tảo được cử hành vào bảy ngày sau lễ trao giải.

Lúc ấy đã vào hè, đám tang tổ chức trong một rừng tùng xanh biếc, lác đác những con ve ẩn nấp trong cành lá, phát ra tiếng kêu rền rĩ, khiến không gian càng thêm tĩnh mịch. Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc mặc âu phục, theo sau đoàn người tiễn đưa.

Đó là một đám tang rất long trọng. Những người đến đưa tiễn có các đồng nghiệp, bạn bè thân thiết, thậm chí có cả fan hâm mộ của Đàm Tảo Tảo. Phóng viên báo đài bị chặn lại bên ngoài nghĩa trang, nhưng vẫn có người lén lút trà trộn vào, muốn là người đầu tiên có được tin tức về sự kiện này.

Lâm Thu Thạch chỉ im lặng. Cậu nhìn người ta đặt tro cốt của Đàm Tảo Tảo xuống huyệt, dùng xi măng đắp lại. Trên bia mộ là ảnh Đàm Tảo Tảo đang cười, đôi môi đỏ, hàm răng trắng, nét cười dịu dàng.

Cuộc đời cô đã dừng lại ở khoảnh khắc rực rỡ nhất.

Mọi thứ mang lại cảm giác không thật, thậm chí Lâm Thu Thạch cảm thấy đây chỉ là một trò đùa ác, Đàm Tảo Tảo vẫn sẽ đến biệt thự chơi, mang theo đủ thứ hoa quả, nằm xoài trên sofa buôn chuyện này chuyện kia với Trình Thiên Lý.

Trình Thiên Lý cũng đến, cậu nhóc đi cùng Trình Nhất Tạ. Cả hai đứng trong đám đông, khuôn mặt buồn bã trống rỗng. Mỗi khi thấy một ai đó chết vì cửa, cái cảm giác "trông người lại ngẫm đến ta" lại dâng trào trong họ. Bởi vì rất có thể kẻ tiếp theo nằm trong quan tài lạnh ngắt sẽ là chính họ.

Sau khi tang lễ kết thúc, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc trở về biệt thự.

Biệt thự chìm trong không khí nặng nề suốt thời gian dài. Hầu như đài truyền hình nào cũng đưa tin về tang lễ của Đàm Tảo Tảo.

Có rất nhiều minh tinh qua đời vì tai nạn, nhưng chết ngay trong lễ trao giải, trước mắt những người hâm mộ, thì chỉ có mình cô.

Do đó, mọi thứ đều bị làm quá lên. Có những người vốn không biết Đàm Tảo Tảo, nay bỗng trở thành người hâm mộ; các nhà sản xuất nhân cơ hội này tung ra bộ đĩa phim kỷ niệm ngôi sao quá cố... Đám tang trở thành cuộc liên hoan.

Lâm Thu Thạch là kẻ đứng bên lề, chứng kiến bữa tiệc đó.

Cậu ngồi trên sofa, xem cảnh bạn bè của Đàm Tảo Tảo bị phóng viên săn đón, gặng hỏi về những kỷ niệm thời sinh viên với Đàm Tảo Tảo. Cho dù trong lòng họ rốt cuộc đang nghĩ gì, thì ít nhất trong giờ phút này, họ chính là bạn bè thân thiết, người bạn tri giao của Đàm Tảo Tảo... Mặc dù những người bạn thân thiết tri kỷ này lại chẳng biết bạn mình vì sao mà chết.

Trình Thiên Lý cầm lấy điều khiển, uể oải chuyển kênh, nói: "Tại sao lại thế nhỉ?"

Lâm Thu Thạch xoa đầu cậu nhóc.

"Bọn người này thật đáng ghét!" Trình Thiên Lý nói.

Lâm Thu Thạch: "Đúng thế, họ thật đáng ghét."

Chập tối hôm đó, biệt thự có khách ghé thăm.

Bạch Minh và Trương Dặc Khanh đứng ngoài cổng lớn, Nguyễn Nam Chúc là người ra mở cửa.

"Nam Chúc, lâu rồi không gặp." Bạch Minh mỉm cười chào hỏi.

Nguyễn Nam Chúc gật đầu, bước qua một bên, ra hiệu cho hai người đi vào.

Lâm Thu Thạch ngẩng đầu, thấy sắc mặt Trương Dặc Khanh không được tốt. Có lẽ hắn là một trong số ít những người bạn thân lâu năm của Đàm Tảo Tảo, nếu không cô đã chẳng ra mặt xin Nguyễn Nam Chúc giúp đỡ hắn.

Nhưng hiện giờ, Đàm Tảo Tảo không còn nữa.

"Tôi có vài việc muốn bàn với anh, tiện thể đưa anh ấy tới chơi luôn." Bạch Minh nói.

"Đi thôi." Nguyễn Nam Chúc và Bạch Minh lên phòng làm việc ở tầng trên.

Trương Dặc Khanh đến bên sofa, ngồi xuống cạnh Lâm Thu Thạch. Trông hắn gầy hơn nhiều so với lúc ở tang lễ, nhưng khí chất vẫn sắc bén như trước, tựa như một tạo vật không thuộc về nơi chốn này.

Lâm Thu Thạch không nói gì với hắn, chỉ chốc chốc lấy đồ ăn vặt trên bàn lên ăn.

"Cửa cuối cùng của Đàm Tảo Tảo do nhóm các anh dẫn dắt à?" Sau một lúc lâu im lặng, Trương Dặc Khanh đột nhiên lên tiếng.

"Không." Lâm Thu Thạch nói, "Hắc Diệu Thạch không nhận dẫn cửa cấp sáu." Lâm Thu Thạch cứ nghĩ Trương Dặc Khanh sẽ hùng hổ chất vấn như tính cách lâu nay, ai dè hắn cụp mắt xuống, khẽ "Ừ" một tiếng.

Cuộc nói chuyện liền rơi vào im lặng.

Với tính cách trước nay của Lâm Thu Thạch, đáng lẽ cậu đã tìm ra một vài chủ đề nhằm xua đi bầu không khí gượng gạo giữa đôi bên. Nhưng giờ cậu chẳng muốn nói gì, chỉ ngồi im lặng. Về phần gượng gạo gì đó... mặc kệ nó đi.

Bạch Minh và Nguyễn Nam Chúc nói chuyện khá lâu, không rõ đã nói những chuyện gì, chỉ biết khi rời khỏi phòng làm việc, Bạch Minh đang cười, còn Nguyễn Nam Chúc vẫn giữ vẻ lạnh lùng vô cảm thường ngày.

"Tôi không giữ hai người ở lại ăn cơm." Nguyễn Nam Chúc nói.

Bạch Minh cười gật đầu, nói: "Dặc Khanh, đi thôi."

Trương Dặc Khanh "Ừ" một tiếng, đứng dậy khỏi sofa, theo Bạch Minh rời đi.

Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc, nói: "Anh ta đến tìm anh có việc gì vậy?"

"Tới mua gợi ý." Nguyễn Nam Chúc nói: "Y sắp cùng Trương Dặc Khanh vào cửa mới."

Nguyễn Nam Chúc nói giọng đều đều: "Thật ra từ sau lần đó, tôi từng liên lạc lại, nhưng Đàm Tảo Tảo từ chối."

Lâm Thu Thạch hiểu Nguyễn Nam Chúc đang nói gì, "lần đó" chính là cuộc nói chuyện sau buổi công chiếu phim, Đàm Tảo Tảo xin Nguyễn Nam Chúc tiếp tục dẫn cô trong cửa kế tiếp, Nguyễn Nam Chúc không đồng ý. Hắn không thể mang sinh mạng của mình và các thành viên ra liều. Độ khó của cửa cấp sáu có sự nhảy vọt, chỉ hơi bất cẩn là mất mạng ngay, hắn không chắc chắn qua được khi đi cùng một đồng đội yếu.

Đàm Tảo Tảo không thích vào cửa, đó là điều bình thường, chẳng ai thích cả.

Về sau, Nguyễn Nam Chúc từng hỏi Đàm Tảo Tảo, cho cô một cơ hội cuối cùng. Còn vài tháng nữa, cửa cấp sáu của cô mới mở, trong thời gian này, chỉ cần cô chịu khó cùng Nguyễn Nam Chúc đi rèn luyện, Nguyễn Nam Chúc sẽ đồng ý dẫn cô vượt qua cửa cấp sáu.

Nhưng Đàm Tảo Tảo đã từ chối.

Lâm Thu Thạch nói: "Tại sao cô ấy từ chối?"

Nguyễn Nam Chúc đáp: "Không phải ai cũng can đảm như anh, cô ta chỉ là người bình thường."

Lâm Thu Thạch gượng cười.

Đối với một số người, vào cửa còn khó chịu hơn phải chết. Cậu không hề biết đằng sau nụ cười rạng rỡ như hoa của Đàm Tảo Tảo là trái tim đã bị ăn mòn bởi nỗi sợ hãi.

Bạn bè đã ra đi, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch không hề giấu giếm việc ở bên nhau, từ nắm tay, ôm nhau, họ thoải mái làm tất cả những điều các cặp đôi thường làm.

Người trong biệt thự đều là cáo thành tinh, sự thay đổi quá rõ ràng như vậy sao họ có thể không nhận ra. Dịch Mạn Mạn khâm phục vỗ vai Lâm Thu Thạch, nói: "Không thể tin được, anh Nguyễn đã bị anh tóm gọn rồi."

Lâm Thu Thạch cười: "Đúng thế, đúng là không thể tin được, tôi cũng thấy không thể tin được."

Trình Thiên Lý là người cuối cùng nhìn ra, thằng nhóc biết là do một ngày đẹp trời, nó vô tình thấy Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc bên nhau.

Hôm ấy, trời thật sự rất đẹp, trăng sáng tỏ, gió mát hiu hiu, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc ngồi trong sân trò chuyện, nói mãi nói mãi, cả hai tựa sát vào nhau lúc nào không hay.

Trình Thiên Lý từ bên ngoài về, vừa đặt chân vào sân liền cất tiếng thét kinh điển của nó: Tiếng rú thảm thiết như gà bị chọc tiết.

"Ối, má nó, mình đang mơ hay sao vậy trời!" Trình Thiên Lý nói: "Ôi trời ơi! Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch hôn nhau kìa!!!"

Trình Nhất Tạ đang đứng bên cạnh nói: "Im ngay đi..." Nhưng đã quá muộn, Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch đều ngẩng lên, nhìn về phía họ.

Trình Thiên Lý: "Đang nhìn em nữa kìa!"

Trình Nhất Tạ: "..." Mày hét như thế, người ta không nhìn mày thì nhìn ai?

Lâm Thu Thạch mỉm cười chào Trình Thiên Lý. Nó nhận thấy mình không phải đang mơ, nhưng đầu óc vẫn hơi mù mờ chưa sáng tỏ, nó nói: "Hơ hơ, chào buổi tối nha anh Thu Thạch, hai người đang làm gì ở đây vậy? Hôm nay trời đẹp quá ta..."

Trình Nhất Tạ liếc Trình Thiên Lý một cái, bỗng muốn bổ cái đầu thằng em ra, xem trong đó có phải toàn bã đậu hay không. Cậu ta xin lỗi Lâm Thu Thạch, rồi kéo vội Trình Thiên Lý vào nhà. Trình Thiên Lý bị kéo đi, cảm thấy ấm ức lắm, nó nói: "Anh à, nhẹ tay một chút được không? Cổ tay em đỏ hết lên rồi."

Trình Nhất Tạ cười nhạt: "Mày không thấy nét mặt anh Nguyễn à?"

Trình Thiên Lý: "..."

Trình Nhất Tạ: "Tao sợ không kéo mày đi nhanh, anh Nguyễn chạy ra đánh mày chết tươi ngay tại chỗ đó!"

Trình Thiên Lý nhớ lại ánh mắt đầy sát khí của Nguyễn Nam Chúc, nó cảm thấy anh mình nói rất có lý.

Lâm Thu Thach nhìn theo bóng hai thằng nhóc, bỗng thấy tức cười, nói: "Ai dạy mà tính cách Trình Thiên Lý lại thành ra như thế nhỉ?"

"Do anh nó chiều nó quá." Nguyễn Nam Chúc nói: "Sớm muộn cũng xảy ra chuyện."

Lâm Thu Thạch: "IQ cũng có thể hạ thấp do bị chiều ư?"

Nguyễn Nam Chúc: "Cái đó thì bẩm sinh."

Lâm Thu Thach bật cười, cậu cảm thấy Trình Thiên Lý rất đáng yêu, chỉ là vì sự đáng yêu đó mà cậu cảm thấy lo lắng cho thằng nhóc. Bởi vì thế giới của cửa sẽ không nhân nhượng với bất cứ ai chỉ vì người đó đáng yêu.

"Cửa cấp mười một của anh bao giờ mở?" Nhắc đến cửa, Lâm Thu Thạch đột nhiên nhớ ra chuyện này.

Nguyễn Nam Chúc liếc cậu một cái: "Còn lâu." 

Lâm Thu Thạch: "Còn lâu là bao giờ?" 

Nguyễn Nam Chúc: "Phải năm sau cơ."

Lâm Thu Thạch nghĩ, nếu vậy đúng là còn lâu thật. Hai cửa cuối cùng quả thực có thời gian chờ khá lâu. Cậu đột nhiên nghĩ ra một chuyện, bèn hỏi: "À phải... đột nhiên tôi nhớ ra, nếu cứ qua cửa bằng tốc độ chậm nhất, như vậy là có thể sống lâu nhất phải không?"

Nguyễn Nam Chúc nghe Lâm Thu Thạch nói, hơi tỏ ra bất đắc dĩ: "Bây giờ anh mới nghĩ ra chuyện này sao?"

Lâm Thu Thạch cười khan: "Trước đây tôi có bao giờ để ý đâu mà?"

"Không." Nguyễn Nam Chúc nói: "Lấy ví dụ, nếu anh nhảy cóc từ cửa cấp ba lên cửa cấp sáu, thì thời gian để cửa cấp bảy của anh mở sẽ được tính từ cửa cấp ba."

Lâm Thu Thạch ồ lên, thầm nghĩ chẳng trách nhiều người muốn được nhảy cóc. Nếu mạo hiểm thành công, họ có thể kéo dài thời gian sống khá lâu, trong suốt quãng thời gian đó còn không bị cửa làm phiền. Quả là liều thì ăn nhiều.

Lâm Thu Thạch rất muốn hỏi Nguyễn Nam Chúc đã gặp những chuyện gì trong cửa cấp mười của hắn, nhưng nghĩ lại, sau khi thoát ra ngoài Nguyễn Nam Chúc bị stress một thời gian dài, giờ mình lại hỏi câu đó e rằng không thích hợp.

"Nếu được, tôi muốn tiến vào cửa cấp mười lần nữa." Nguyễn Nam Chúc đột nhiên nói.

"Sao cơ?" Lâm Thu Thạch kinh ngạc: "Tại sao anh lại..."

Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch, trầm ngâm giây lát, rồi nói: "Tôi đang có gợi ý cửa cấp mười một trong tay."

Lâm Thu Thạch vẫn không hiểu, có gợi ý thì quá tốt rồi, tại sao Nguyễn Nam Chúc phải mạo hiểm thêm lần nữa, không lẽ gợi ý này khó đến mức ngay cả Nguyễn Nam Chúc cũng không dám thử?

"Gợi ý này rất khác thường," Nguyễn Nam Chúc đáp, "tôi không rõ là cánh cửa đó có vấn đề, hay gợi ý có vấn đề."

"Thôi được." Lâm Thu Thạch nói, cậu ngẫm nghĩ một lát, nhớ ra cửa tiếp theo của mình cũng là cửa cấp mười, nên cảm thấy chút nghi ngờ: "Thật sự có vấn đề sao? Hay là anh cố tình nói như vậy để đi cùng tôi?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Tôi giống kiểu người thích ẩn danh làm từ thiện không?"

Nói cũng phải, Lâm Thu Thạch bật cười: "Quả thực không giống."

Cửa cấp chín mà Lâm Thu Thạch vượt qua vốn là cửa của Trình Nhất Tạ, do Lâm Thu Thạch đã nhảy cóc quá nhiều, nên cửa cấp mười của cậu sẽ rất lâu nữa mới mở. Lần vào cửa kế tiếp của Trình Nhất Tạ hình như là vào nửa cuối năm sau. Lâm Thu Thạch nói: "Chúng ta sẽ đi cùng Trình Nhất Tạ chứ?"

Nguyễn Nam Chúc lắc lắc đầu: "Không, nó sẽ không đi cùng mình."

Lâm Thu Thạch hơi kinh ngạc: "Tại sao...?"

Nguyễn Nam Chúc: "Nó muốn một mình dẫn Trình Thiên Lý qua cửa cấp mười."

"Sao cơ?" Lâm Thu Thạch sững người, thậm chí cậu tưởng mình nghe lầm: "Anh nói sao cơ?"

"Nó muốn một mình dẫn Thiên Lý qua cửa cấp mười." Nguyễn Nam Chúc lặp lại, lần này Lâm Thu Thạch đã nghe rất rõ: "Giúp Thiên Lý nhảy cóc lên cửa mười một luôn."

Lâm Thu Thạch: "..." Cậu nhớ đến dáng vẻ ngốc nghếch của Trình Thiên Lý, nhất thời không biết nói sao.

"Tôi đã khuyên rồi," Nguyễn Nam Chúc nói, "nó không nghe, tôi cũng đành để nó làm theo ý muốn vậy."

Lâm Thu Thạch nhớ lại vụ cãi vã giữa Nguyễn Nam Chúc và Trình Nhất Tạ, hóa ra nguyên nhân là đây. Nhưng cậu không hiểu tại sao Trình Nhất Tạ lại muốn làm như vậy. Ngay đến Nguyễn Nam Chúc cũng phải trầy da tróc vảy mới qua được cửa cấp mười, với thực lực của Trình Thiên Lý, rõ ràng là lành ít dữ nhiều mà?

"Nó cũng không còn cách nào khác." Nguyễn Nam Chúc tiếp tục: "Nó sợ mình ra đi trước, sẽ không thể bảo vệ cho Trình Thiên Lý nữa."

Lâm Thu Thạch gượng cười.

Trước khi Lê Đông Nguyên chết, Lâm Thu Thạch thật sự không có khái niệm rõ ràng về cái chết. Thế rồi Ngô Kỳ, Đàm Tảo Tảo, liên tiếp những sự kiện đau buồn xảy ra khiến cậu thật sự nhận ra rằng cái chết luôn cận kề ở bên, có thể tập tới bất cứ lúc nào.

Cửa không bạn phát ân huệ vô điều kiện, nó sẽ đòi lại những gì mình đã cho đi bất cứ lúc nào.

Người chết đã chết, kẻ sống sót vẫn phải tiếp tục sinh tồn.

Ảnh hưởng từ cái chết của Đàm Tảo Tảo dần dần tan đi, nhịp sống trở lại như bình thường.

Lâm Thu Thạch dành thời gian về thăm quê, đáng lẽ cậu định đi một mình, nhưng Nguyễn Nam Chúc cứ đòi đi theo.

Lâm Thu Thạch muốn từ chối, có điều thái độ Nguyễn Nam Chúc kiên quyết quá, nên cậu đành đồng ý.

Lần về thăm quê trước đó của Lâm Thu Thạch đã cách đây năm năm, nguyên do là bà mất. Từ đó tới nay, cậu gần như chẳng liên hệ gì với người thân trong nhà.

Cha mẹ Lâm Thu Thạch ly hôn, về sau mỗi người đều có gia đình riêng, Lâm Thu Thạch bỗng trở thành người thừa. Gia đình hai bên đều không thích cậu, cậu cũng hiếm khi liên lạc với họ.

Chuyến viếng thăm này diễn ra khi trời đã sang thu, không khí nóng nực dần nhường chỗ cho gió mát, phố phường phủ kín một lớp lá vàng. Bước ra khỏi sân bay, Lâm Thu Thạch nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh, thở dài nói: "Lâu lắm rồi không về, gần như chẳng nhớ quang cảnh ở quê là thế nào."

Nguyễn Nam Chúc không nói gì, chỉ âm thầm quan sát mọi thứ.

"Đi thôi, đến viếng mộ bà tôi trước." Lâm Thu Thạch đã lên kế hoạch đâu vào đấy: "Sau đó qua chỗ mẹ tôi..." Cậu dừng trong giây lát, cười nói: "Nhưng tôi không nhớ rõ địa chỉ nhà mẹ ở đâu nữa."

Nguyễn Nam Chúc nhìn cậu: "Để tôi tìm giúp cho?"

Lâm Thu Thạch nói: "Chà, anh tìm bằng cách nào?"

Nguyễn Nam Chúc: "Có tiền, thì cái gì không tìm được?"

Lâm Thu Thạch nói: "Rõ ràng là tôi đưa anh về quê, cuối cùng thành ra anh giúp tôi tìm đường."

Nguyễn Nam Chúc: "Có sao đâu."

Hắn nói tìm là tìm, hắn rút điện thoại ra, bấm số điện thoại, cung cấp cho người ở đầu dây bên kia các thông tin cần thiết. Lâm Thu Thạch chỉ đứng bên cạnh dõi theo, mặc dù hơi xấu hổ, nhưng phải thừa nhận rằng Nguyễn Nam Chúc quá đẹp, kể cả dáng vẻ lạnh lùng vô cảm này vẫn quá đỗi thu hút. Đến những khách qua đường cũng làm bộ vô tình liếc nhìn vài cái.

Cứ như họ đang bắt gặp một đại minh tinh giữa phố. Nghĩ đến đây, Lâm Thu Thạch bật cười.

"Cười gì vậy?" Nguyễn Nam Chúc cúp máy, đúng lúc bắt gặp nụ cười trêu chọc của Lâm Thu Thạch.

"Không có gì." Lâm Thu Thạch nói: "Đã có ai từng nói với anh, là anh rất đẹp trai chưa?" Cậu đưa tay ra, điểm nhẹ vào sống mũi thẳng tắp của Nguyễn Nam Chúc: "Vô cùng đẹp trai."

Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: "Cho nên?" Hắn gí mặt mình vào mặt Lâm Thu Thạch: "Ý anh là anh cũng khá thích khuôn mặt của tôi chứ gì?"

Bản năng sinh tồn cho Lâm Thu Thạch biết câu nói này ẩn chứa nguy hiểm, cậu bèn nói: "Không, làm gì có chuyện đó, tôi là người thiển cận như vậy chắc? Dĩ nhiên là tôi thích những thứ ở bên trong con người anh!"

Nguyễn Nam Chúc: "À."

Lâm Thu Thạch: "..." Hết hồn.

Một lát sau, người phía bên kia báo tin cho Nguyễn Nam Chúc, nói đã tìm thấy địa chỉ nhà mẹ của Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch nói: "Đi thôi."

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.

Họ gọi xe đến địa chỉ đó, rồi gõ cửa. Vài phút sau, cửa mở, một phụ nữ trung niên xuất hiện. Khi thấy Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc, ánh mắt bà lộ ra một chút hoài nghi: "Xin hỏi các cháu là?"

Lâm Thu Thạch gọi: "Mẹ."

Người phụ nữ đứng sững, rồi do dự hỏi: "Con là... Thu Thạch?"

Lâm Thu Thạch gật gật đầu: "Vâng." Cậu nói tiếp: "Con về viếng mộ bà, tiện thể đến thăm mẹ một chút."

"À..." Người phụ nữ trung niên đáp: "Vào trong ngồi chơi đi con." Ánh mắt bà dành cho Lâm Thu Thạch hoàn toàn xa lạ, dường như bà đã quên mình từng có một đứa con như thế. Chẳng trách từ khi cha mẹ ly dị, Lâm Thu Thạch chưa từng đến sống cùng mẹ, suốt vài năm sau đó cũng không hề liên lạc.

Trước đây, Nguyễn Nam Chúc luôn thắc mắc về tính cách kỳ lạ của Lâm Thu Thạch, bây giờ gặp mẹ cậu, nghi hoặc này đã được giải đáp quá nửa.

Mẹ Lâm Thu Thạch lịch sự rót trà mời hai người. Một bé gái tò mò ló mặt ra từ cửa phòng ngủ, cô bé reo lên: "Mẹ ơi, ai thế?"

"Đây là anh trai con, Lâm Thu Thạch." Bà giới thiệu một cách gượng gạo: "Anh đến thăm mẹ đó con."

Có lẽ cô bé từng nghe và biết mình có một ông anh cùng mẹ khác cha nhưng chưa được gặp, cô bé nói: "À... thế ạ."

"Con mau đi học bài đi." Mẹ Lâm Thu Thạch nói: "Sắp thi giữa kỳ rồi." Bà cằn nhằn một lúc, chợt nhớ ra trong nhà có khách, nên vội vàng đổi chủ đề.

Là mẹ con, mà khách sáo còn hơn người ngoài.

Lâm Thu Thạch ngồi chơi một lát, uống hết tách trà liền đứng dậy xin phép ra về, từ chối lời mời cơm của mẹ.

Từ đầu đến cuối, Nguyễn Nam Chúc không nói câu nào, khí thế và dáng vẻ lạnh nhạt của hắn khiến bà cũng không dám bắt chuyện.

Đến khi ra ngoài, Nguyễn Nam Chúc mới nói: "Có cần đến thăm bố anh không?"

Lâm Thu Thạch đáp: "Không cần đâu." Khuôn mặt cậu nào có buồn bã thương đau, đa phần là bất đắc dĩ: "Xem ra về sau cũng không cần lo lắng cho họ nữa." Người ta sống rất tốt, đâu cần đến đứa con dư thừa như cậu.

Nguyễn Nam Chúc nắm tay Lâm Thu Thạch: "Nếu không ổn..."

Lâm Thu Thạch: "Hả?"

Nguyễn Nam Chúc: "Thì để tôi chịu thiệt làm bố anh?"

Lâm Thu Thạch: "..." Nguyễn Nam Chúc, đừng phun ra những lời cợt nhả lưu manh bằng khuôn mặt tỉnh bơ như vậy được không.

Nguyễn Nam Chúc quan sát phản ứng của Lâm Thu Thạch, ánh mắt lóe lên ý cười: "Sao anh đáng yêu quá vậy."

Lâm Thu Thạch nghĩ thầm, anh trở nên xấu xa rồi, trước đây khi ở thế giới thực, anh nghiêm chỉnh đứng đắn là thế, sao bây giờ lại thành ra như này.

Bây giờ trời sắp tối, cả hai tìm đại một quán ven đường, gọi vài món ăn. Nguyễn Nam Chúc vốn không cho Lâm Thu Thạch uống rượu, nhưng Lâm Thu Thạch nói hiện giờ mình khỏe như trâu, đừng nói uống rượu, vật Nguyễn Nam Chúc ra cũng còn được.

Nguyễn Nam Chúc nửa cười nửa không: "Anh uống khá vậy à?"

Thật ra tửu lượng của Lâm Thu Thạch cũng thường thôi, nhưng là đàn ông, ai cũng để ý thể diện, cho nên cậu gật đầu bất chấp: "Ừ, khá lắm luôn."

"Vậy tới đi," Nguyễn Nam Chúc nói, "để xem ai nằm trước."

Nói là làm, cả hai gọi luôn một két bia, vừa uống vừa nhắm mồi.

Thật là quãng thời gian tuyệt diệu, thời tiết dễ chịu, mặt trời vừa lặn khỏi đường chân trời, gió man mát, ngẩng đầu lên có thể ngắm những đám mây bị nung đỏ bởi ánh nắng cuối ngày. Tiếng người nói cười xung quanh chẳng những không ầm ĩ, mà chỉ thêm vào khung cảnh vài phần dư vị nhân sinh.

Lâm Thu Thạch bỗng nhớ đến một câu nói.

Trên đời, ngoại trừ sống chết, còn việc nào là quan trọng[23]. Nghĩ thế, cậu bất giác nhìn Nguyễn Nam Chúc, cười rạng rỡ.

[23] Đây là câu trong một bài thơ của Đạt Lai Lạt Ma thứ sáu, Tsangyang Gyatso. (DG)

Nguyễn Nam Chúc không biết vì sao Lâm Thu Thạch lại cười, hắn còn đang bận nhai thịt vừa nướng tới, vì thịt nướng có ớt nên đôi môi hắn đỏ lựng, trông rất ngon. Thế là nụ cười của Lâm Thu Thạch càng thêm rạng rỡ, cậu nói. "Nguyễn Nam Chúc à."

Nguyễn Nam Chúc ngẩng lên nhìn, "hử" một tiếng.

Lâm Thu Thạch: "Anh có biết là bây giờ trông anh rất..." Nguyễn Nam Chúc nhướng mày.

Lâm Thu Thạch hạ thấp giọng: "Rất ngon không hả?"

Nguyễn Nam Chúc đặt cốc bia xuống bàn, hắn hiểu ra Lâm Thu Thạch đã nói dối về tửu lượng của mình. Hắn không tin nếu còn tỉnh táo, Lâm Thu Thạch lại dám nói như vậy.

Continue Reading

You'll Also Like

14.7K 563 12
Thể loại: Đam mỹ, 1x1, cao H, incest, hơi ngược, HE, ngắn. Tác giả: Hà Vũ. Dụ Ngôn và Dụ Từ là hai anh em chơi thân với nhau từ bé. Đến lúc lớn lên...
34.9K 3K 44
Tác giả:Tùng Hoa Tửu Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, hiện đại, HE, ABO, Nhẹ nhàng, Hài hước, Đoản văn, Duyên trời tác hợp, 1v1 CP: Alpha giả Omega côn...
14.7K 964 174
Ngay lúc sắp chết, Điền Chính Quốc bỗng chốc bị kéo vào đoàn tàu luân hồi, trở thành một hành khách sắp bước lên con đường không r...
21.2K 2.8K 20
Hán Việt: Đương tiểu mỹ nhân xuyên tiến khủng phố du hí [ vô hạn ] Tác giả: Lưỡng Nghi Tình trạng: còn tiếp Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại...