Q1. Chương 07 Là nữ

413 34 5
                                    

Chương 07 Là nữ

Trong bóng tối khó mà nhìn thấy rõ, tuy nhiên vì cảnh tượng này quá sốc, nên tất thảy đoàn người đều căng mắt ra nhìn.

Chỉ thấy những hình chạm khắc trên cột trụ bắt đầu uốn éo, phập phồng, như thể có thứ gì giãy giụa sắp thoát ra. Tình trạng này kéo dài chưa được bao lâu thì có một bàn tay trắng bệch chui ra từ bề mặt cột trụ. Cánh tay này to lớn khác thường, các ngón sơn đỏ như son, huơ qua huơ lại trong không trung, cuối cùng nắm lấy hàng rào bằng gỗ gần đó.

Sau khi túm được hàng rào, cánh tay như tìm được điểm tựa, nó dùng sức giữ chặt hàng rào, từng chút một kéo cả thân hình và cái đầu của mình, từ trong cột trụ chui ra ngoài.

Cảnh tượng ấy thật kỳ dị và ghê rợn, khiến những người đứng nhìn dường như quên cả việc hít thở.

"Còn nhìn cái gì nữa! Chạy mau!" Nguyễn Bạch Khiết cất giọng lanh lảnh, khiến những kẻ kia sực tỉnh khỏi cơn mê. Lâm Thu Thạch cũng giật mình một cái, đợi cậu ngẩng lên lần nữa, thì thân hình thứ kia đã trồi ra ngoài quá nửa.

"Chạy!!" Nguyễn Bạch Khiết hét: "Chạy mau!!"

Tiếng hét của Nguyễn Bạch Khiết như một hiệu lệnh, ai nấy vội vã vắt chân lên cổ mà chạy. Lâm Thu Thạch không dám nấn ná thêm nữa, cũng vội tung hết sức lực đuổi theo nhóm của mình.

Âm thanh chật vật phía sau lưng cậu mỗi lúc một lớn, thứ kia có lẽ đã thoát được ra ngoài, bắt đầu đuổi theo bọn họ.

Lâm Thu Thạch nghe như có gì đó đang bò trên mặt tuyết, cậu biết lúc này không được phép quay đầu nhìn, nhưng vẫn không nhịn được sự tò mò, nhìn liếc về sau một cái.

Thứ đập vào mắt khiến cậu choáng váng, loài quỷ quái kia quả nhiên đã thoát ra khỏi cột trụ, trông hình dáng thì là giới tính nữ, thân hình trần trụi, tóc dài đen xõa xượi. Cơ thể ả to lớn gấp mấy lần người bình thường, tứ chi dài ngoằng di chuyển thoăn thoắt trên mặt đất như côn trùng, mặt mũi nhìn không rõ lắm, vật nổi bật nhất chính là cây rìu dài nhuộm đẫm dịch thể màu máu.

"Má nó!" Lâm Thu Thạch nhịn không nổi phải chửi thề một tiếng. Mấy lần trước còn mờ ảo, hư hư thật thật, lần này thì trần trụi thôi rồi, cuối cùng cậu đã cảm nhận được độ chân thực của cái thế giới quái dị này.

Trong nhóm có vài người cũng ngoái đầu lại nhìn, tóm lại hễ ai mà trông thấy thứ ấy đều thót tim.

Mong muốn sống sót khiến cho bước chân của mọi người nhanh hơn, nhưng trời tuyết đường trơn, lại còn là đường mòn nhỏ xíu, có nhanh cách mấy cũng vô dụng, chỉ trong chớp mắt, con quái vật đã đuổi kịp đoàn người.

"Cứu tôi với..." Tiểu Kha do chạy vội quá, bị trượt chân, cả người ngã sóng soài trên mặt tuyết, cô bé định bò dậy, nhưng sợ hãi quá độ khiến tay chân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào: "Anh Hùng... Cứu em với..."

Kính Vạn Hoa Chết ChócHikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin