Có người nói, khảo thí là chuyện thực sự nhàm chán, mấy ngày trời ngồi ở trong một căn phòng nhỏ hẹp như vậy, ăn không ngon ngủ không tốt, ngoại trừ phải đối mặt với cuồn cuộn đề thi, còn phải vì tương lai của mình thấp thỏm bất an.
Sở Từ vốn dĩ cũng cảm thấy như thế này, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy, nếu trên thế giới có chuyện so với khảo thí còn buồn tẻ hơn, thì đó chính là giám thị. Khảo thí ít nhất còn có thể động não làm bài, giám thị quan lại tựa giống như con lừa kéo cối xay, ở khu vực được phân chia cho từng người đổi tới đổi lui, không thú vị một chút nào.
Khi Sở Từ ở hiện đại một trận thi nhiều nhất chỉ có hai tiếng rưỡi, mà hiện tại thì sao, vừa thi chính là ba ngày. Tuy nói phó chủ khảo trở lên mỗi tối đều có thể quay về dịch quán nghỉ ngơi, nhưng mà quan chủ khảo Trương Tùng Niên còn ở lại trong trường thi, trên làm dưới theo, bọn họ dĩ nhiên cũng làphải lưu lại chỗ này.
Trương đại nhân vô cùng chuyên nghiệp, một ngày ít nhất muốn tuần tra trường thi hai lần, y đi thì đi thôi, mỗi lần còn phải mang theo mấy phó chủ khảo cùng nhau đi, đán người Sở Từ cũng bị bắt đi theo rất nhiều đường. Ngày đầu tiên trôi qua, có vị phó chủ khảo chân bị ma sát đến phồng bọc nước, ban đêm khi rửa chân đau đến nhe răng trợn mắt, cho đến khi bôi chút thuốc mới đỡ chút. Sở Từ không yếu ớt như vậy, nhưng xác thật cũng rất mệt, diện tích trường thi Nam Giang phủ này là lớn nhất Đại Ngụy triều, diện tích tương đương với một Quốc Tử Giám, mỗi ngày vòng Quốc Tử Giám hai vòng, người có thể lực bình thường cũng phải thở dốc.
Cũng may bản thân Trương đại nhân cũng có chút mệt mỏi, liền đem trường thi chia làm năm mảnh lớn, mỗi vị phó chủ khảo mang hai giám thị quan phụ trách một mảnh trong đó là được. Cứ như vậy, có thể giảm bớt cho bọn họ lượng công việc rất lớn.
Vận khí Sở Từ không tính quá tốt, mảnh hắn phụ trách này thế nhưng gần khu vực nhà xí, chỉ cần một trận gió thổi tới, là có thể loáng thoáng ngửi được cổ mùi khai nước tiểu cùng mùi thối, huân đến người sắc mặt tái nhợt, chỉ muốn thời thời khắc khắc che lại cái mũi không cho cổ mùi này xâm nhập vào trong xoang mũi yếu ớt.
Giám thị quan cũng như thế, các học sinh càng thêm cảm thấy khó chịu. Khảo thí cũng chú ý thiên thời địa lợi nhân hoà, địa lợi chỉ chính là phòng thi tốt trên trường thi, phòng thi có rất nhiều gian, mọi người sợ bị phân đến nhất. Chính là Vũ hào cùng Xí hào.
Năm nay trời vừa nắng, thí sinh phân đến Vũ hào không cần lo lắng về sau, nhưng mà phân đến Xí hào lại càng thêm khổ. Có thí sinh vừa vào sân, nhìn thấy vị trí của mình ở bên cạnh nhà xí, liền cảm thấy tất cả đã kết thúc, căn bản không vực dậy nổi một chút tinh thần để thi.
Sở Từ thấy trạng huống như vậy cũng không có biện pháp gì, phòng thi này đều là phân chia ngẫu nhiên, phân đến loại địa phương này, cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Nhưng mà Sở Từ vẫn phân phó bọn họ nhất định phải thường siêng đổ bô, đổ xong lại dùng tro cọ rửa một lần, thật kĩ lưỡng tránh cho thối càng thêm thối.
Thời gian trong lúc chịu đựng mùi hôi thối này vội vàng biến mất, ba ngày vừa đến, bài thi được thu lên, sau khi Sở Từ thẩm tra đối chiếu qua số lượng bài thi khu vực của mình, liền nhét chúng nó vào cái rương, dán lên giấy niêm phong, sai người đưa đi nội mành, để cho bọn họ có thể mau chóng phân cuốn sao chép, để tránh ảnh hưởng công tác chấm bài thi kế tiếp.
Trận thứ hai, Sở Từ có thể đổi gác, sau khi được rời xa Xí hào, tâm tình của hắn cũng trở nên tốt hơn một chút. Khi tuần thi cũng có thể phân tâm nhìn xem bài thi thí sinh. Cũng không biết là thí sinh đặc biệt ưu tú không ngồi ở chỗ này hay là sao, Sở Từ liên tiếp nhìn mấy bài, đều cảm thấy không quá vừa lòng. Có văn chương hành văn vụng về không nói, ngay cả đề mục có đôi khi cũng thẩm không rõ, cùng ý tứ chính xác cách xa vạn dặm.
Nói thật, đề thi lần này theo như Sở Từ thấy cũng không tính quá khó, đề mục ra trung quy trung củ (hợp lí), những phần đưa ra đều là văn chương tương đối nổi danh trong Tứ Thư Ngũ Kinh, làm người liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu xuất xứ. Có lẽ là bởi vì thường nghe người ta nói học sinh Nam Giang lợi hại cỡ nào, trong lòng Sở Từ khó tránh khỏi đối với bọn họ có chút kỳ vọng quá cao, hiện tại vừa thấy hoàn toàn không được như hắn chờ đợi, khó tránh khỏi sẽ hoàn toàn thất vọng.
Trận thi thứ ba, Sở Từ lại đổi tới nơi khác. Lần này trong lúc hắn tuần thi rốt cuộc thấy được một ít bài thi đáp thật sự không tồi, tuy rằng chỉ có một vài lời ít ỏi lộ ra bên ngoài, nhưng cũng đủ để có thể thấy được học vấn của những thí sinh này có bao nhiêu vững chắc. Hai vị giám thị quan còn lại cũng nghĩ giống như Sở Từ, chỉ tiếc bọn họ không thể dừng lại ở một chỗ quá lâu, chỉ có thể nuối tiếc rời đi.
Thời gian chín ngày khảo thí thoáng qua rồi biến mất, thời điểm tiếng la thu cuốn kết thúc một trận khảo thí gõ vang, cũng đồng nghĩa với Thi Hương lần này đã hạ màn.
Sau khi thu toàn bộ cuốn bài thi lên, cửa lớn trường thi mở ra, người đi ra toàn thân mỏi mệt, người thân bọn họ đã sớm chờ đợi ở một bên, tùy thời chuẩn bị dìu họ một phen.
Sở Từ nhìn bọn họ, liền nhớ tới bộ dáng lúc trước của mình. Bất tri bất giác, hắn xuyên đến nơi này đã sắp 5 năm. Lúc hắn vừa tới hắn còn thường xuyên giữa đêm khuya nằm mơ quay trở lại hiện đại, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn đã càng ngày càng ít nhớ về quá khứ. Có đôi khi hắn sẽ nghĩ, hết thảy những chuyện ở kiếp trước có khi nào chỉ là một giấc mộng Nam Kha hay không? Kỳ thật hắn vốn dĩ chính là thiếu niên lang sinh trưởng ở Đại Ngụy triều, chẳng qua vào nhầm trong giấc mộng của người khác, lấy phương thức huyền huyễn như vậy sống qua một đời, sau khi tỉnh mộng lại hết thảy lại trở về bình thường......
"Sở đại nhân, Trương đại nhân có việc muốn nói, mau tới đây đi!"
Hiếm khi Sở Từ đa sầu đa cảm bị tiếng gọi nơi xa cắt ngang, hắn nghe xong lập tức đi tới phía sau. Sau khi Thi Hương, nhiệm vụ của các thí sinh đã hoàn thành, công tác của bọn họ, lại vừa mới bắt đầu.
......
Trải qua hơn mười ngày sinh hoạt ma quỷ chấm bài thi, cả người Sở Từ đều gầy đi một vòng lớn, bộ quan phục vốn dĩ đã rộng lúc này lại càng rộng thêm, khi đi đường thỉnh thoảng bị gió thổi động, thế nhưng làm hắn nhìn qua có một loại mỹ cảm nhược liễu phù phong.
Sở dĩ sẽ như vậy, là bởi vì thí sinh ở Nam Giang tỉnh nhân số nhiều, số lượng công việc của bọn họ gần như gấp đôi các tỉnh khác. Vì đúng hạn sửa xong bài thi, trong thời gian quy định đăng báo danh sách cử nhân, những người bọn họ trên cơ bản đều là làm việc không biết ngày đêm, thật sự chịu không nổi nữa mới có thể đi nghỉ ngơi một hồi. Sau đó công tác nặng nề đè ở trên người, cho dù là khi nghỉ ngơi cũng không được an bình, thỉnh thoảng không ngủ đến hai ba canh giờ đã bừng tỉnh lại, sau đó lại bò dậy đi vào thư phòng bắt đầu chấm bài thi.
Sở Từ vốn dĩ cũng không đến mức liều mạng như vậy, nhưng ai kêu trong năm phó chủ khảo này, hắn là người trẻ tuổi nhất kia. Nếu như hắn không làm nhiều một chút, những người đó phải chịu thêm tội. Hắn còn trẻ, mệt một hồi cũng không tính là gì, những người đó thì khác, nhỡ đâu mệt quá xảy ra chuyện xấu gì, vậy thì không ổn.
Những người khác cũng cảm nhận được Sở Từ dụng tâm lương khổ, cảm xúc trong lòng khó tránh khỏi có chút phức tạp. Theo lý thuyết, kính già yêu trẻ vẫn luôn là truyền thống mỹ đức của Trung Hoa, nhưng trên quan trường, cũng không ai sẽ đặt những lời này ở trong lòng. Khi mọi người đều đã quen thói ngươi lừa ta gạt, tranh đấu lẫn nhau, đối mặt với thiện ý thuần túy, ngược lại có chút không quá thích ứng.
Nhưng mà, có qua có lại bọn họ vẫn làm được, sau khi chỉ còn công tác kết thúc, bọn họ liền ý tưởng giống nhau mà bảo Sở Từ về nhà nghỉ ngơi trước. Sở Từ còn có chút không muốn, nhưng khi bọn họ mệnh hạ nhân chuyển đến gương đồng, sau khi cho Sở Từ nhìn bản thân một cái, hắn liền đồng ý. Lúc này Sở Từ đã hoàn toàn biết thận hư là một loại trạng thái gì, bản thân trong gương hai mắt thanh hắc, hai má hãm lại, sắc mặt trắng bệch vô lực, trông như hình tượng một con quỷ bệnh lao.
May mắn bài thi đã sửa xong, cũng may mắn một số chỗ thiếu sót trong bài thi đã được tìm ra, bằng không chấm bài thi sẽ càng thêm khó khăn. Nghĩ đến đây, Sở Từ vốc một phen nước mắt đối với nhân viên công tác ban đầu, công việc của bọn họ so với mình, hiển nhiên càng thêm rườm rà hơn một chút.
Sau khi trở lại phòng, Trương Hổ vội vàng đi lên đón, bưng canh gà vẫn luôn hâm ở trên bếp lò xuống, vẻ mặt đau lòng mà đưa đến trước mặt Sở Từ.
"Lão gia, ngài nhanh uống lên đi, trong này co tham phiến cùng cẩu kỷ, đại phu nói dùng để bổ thân thể tốt nhất."
Sở Từ tiếp nhận canh gà uống một ngụm: "Đại Hổ, cảm tạ, nếu không phải có ngươi ở đây, phỏng chừng lão gia nhà ngươi đã không ở nhân thế."
Hắn nói không lựa lời đổi lấy ánh mắt không tán đồng của Trương Hổ , Sở Từ thấy y muốn nói gì đó, lập tức sửa lời: "Không không không, lão gia ta sống lâu trăm tuổi, nhất định có thể sống khỏe mạnh."
Trương Hổ lúc này mới gật gật đầu, lại thúc giục Sở Từ uống hết canh gà mới bỏ qua. Uống xong canh gà, Sở Từ tùy tiện lau một chút người, liền xoay người lên giường một cái, ngủ đến trời đất tối sầm, so với lúc trước hắn Thi Hương còn mệt hơn rất nhiều.
Một giấc này của hắn từ giữa trưa ngày hôm trước, vẫn luôn ngủ đến chạng vạng ngày hôm sau mới dậy. Sau khi ngủ một giấc dậy, Sở Từ duỗi duỗi người, lại mở ra cánh tay giật giật, vui mừng phát hiện tinh thần của mình đã khôi phục hơn phân nửa. Ngoại trừ giấc ngủ ngon, Sở Từ nghĩ, không thể thiếu công canh gà mấy ngày nay của Đại Hổ.
Bởi vì Sở Từ đã cùng Đại Hổ nói qua hắn phải nghỉ ngơi, cho nên cho dù Đại Hổ trong lòng lo lắng hắn ngủ quá lâu có thể đói bụng hay không, cũng không có đi gõ cửa quấy rầy giấc ngủ của hắn.
Lúc này y đang vẻ mặt lo lắng sốt ruột mà ngồi ở cửa Sở Từ, dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong. Sau khi y nghe thấy tiếng Sở Từ rời giường, lập tức liền chạy vội đi qua, một bên gõ cửa một bên kêu "Lão gia".
Sở Từ vội vàng mở cửa, liếc mắt một cái trông thấy trong mắt Trương Hổ ngây thơ tràn đầy lo lắng, trong lòng lập tức ấm áp.
"Đại Hổ, lão gia không có việc gì, ngươi đừng lo lắng."
Trương Hổ toét miệng cười: "Ta biết lão gia uống lên canh gà là có thể khỏe mà, cho nên ta lại hầm một nồi, đặt ở trên bệ bếp hâm, ta lập tức đi lấy mang lại đây cho lão gia."
"Trước không vội, lão gia còn chưa có rửa mặt, đợi lát nữa lại ăn." Sở Từ giữ chặt Trương Hổ, "Bản thân ngươi có dùng cơm hay chưa? Nếu như chưa, thì nhanh nhanh đi ăn một chút trước đi."
Trương Hổ vốn định nói không đói bụng, nhưng mà bụng y đã thầm thì kêu lên. Trương Hổ cau mày sờ sờ bụng, cuối cùng quyết định vẫn nghe lời lão gia nói đi ăn chút gì trước.
Sau khi Sở Từ chỉnh đốn xong bản thân lại đi đến phòng bếp, mới vừa vào cửa đã phát hiện Trương Hổ đang ngồi ở trước bàn gặm màn thầu cùng dưa muối. Từ độ cứng của màn thầu kia tới xem, đây hẳn là đã chưng từ ngày hôm qua. Lúc này trên màn thầu không có một chút hơi nóng, mà nồi canh gà trên bệ bếp kia lại ùng ục tỏa hơi.
"Đại Hổ." Sở Từ mới vừa lên tiếng, liền thấy Trương Hổ vội vàng đem màn thầu trong tay một ngụm nhét vào trong miệng, hàm hồ mà lên tiếng.
Sở Từ thở dài, từ ấm trà trên bàn rót cho y một chén nước, Trương Hổ cảm kích tiếp nhận, uống vào một hớp lớn, cuối cùng nuốt màn thầu xuống.
"Đại Hổ, màn thầu này ăn mấy bữa rồi?" Sở Từ nói xong, dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, "Không được gạt ta."
Trương Hổ thấy Sở Từ xụ mặt, trong lòng có chút sợ hãi: "Bốn, bốn bữa."
Sở Từ bất đắc dĩ, xem ra từ buổi chiều ngày hôm qua sau khi hắn ngủ, Trương Hổ đã không ăn đàng hoàng một bữa cơm. Rõ ràng canh gà đã hầm xong đặt ở đó, lại không nghĩ bản thân uống trước một chén. Đối mặt với Trương Hổ vẻ mặt có chút thấp thỏm, Sở Từ lại thở dài, tấm lòng son như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm trách cứ?
Hắn không nói một lời mà đứng dậy, làm hại Trương Hổ trong lòng lộp bộp một chút, cho rằng lão gia bị y làm tức chết rồi, không muốn nói chuyện với y nữa, y vừa định theo sau, lại phát hiện Sở Từ đã trở lại, y lại vội vàng ngồi xuống.
Trên bàn trống rỗng nhiều thêm hai chén canh gà, Sở Từ đem một cái muỗng đưa cho Trương Hổ, Trương Hổ vừa định xua tay, liền nghe Sở Từ nói: "Đại Hổ, ngươi có muốn sẽ luôn đi theo lão gia?"
Trương Hổ dùng sức gật gật đầu, trong mắt tràn đầy khát vọng: "Ta muốn mãi mãi chăm sóc lão gia!"
"Vậy được, vậy từ giờ trở đi, ngươi nhất định phải đối tốt với bản thân mình, ngươi khỏe, lão gia mới có thể khỏe. Nếu như sức khỏe của ngươi suy sụp, sẽ không ai có thể chăm sóc lão gia, khi đó lão gia sẽ không cần ngươi nữa, hiểu chưa?"
Không biết vì sao, ngữ khí lão gia rõ ràng thực hung, Trương Hổ lại cảm thấy trong lòng mình trướng trướng, có chút muốn khóc lại có chút muốn cười.