"Cho nên, các ngươi là vì chuyện hủy bỏ Phục Thủ, đến nơi này cùng bản quan kháng nghị? Tin tức của các vị ngược lại cũng rất linh thông, ta chân trước mới nói xong, sau lưng các ngươi đã tới."
Sở Từ ngồi ở phía trên, dùng ánh mắt hơi mang trào phúng nhìn Giang Đại Hải cầm đầu mấy người này, trong miệng đưa ra tổng kết.
Nhóm người này cơm cũng không ăn, liền chạy tới chặn cửa nơi này của hắn, hắn còn tưởng rằng là sự tình cấp tốc gì. Đợi sau khi hắn cho người vào, vừa nghe mới biết được, hóa ra là vì nhiệm vụ buổi sáng hôm nay hắn bố trí cho phân tuần đạo.
Những người này luôn miệng nói cái gì, "Những phủ khác cũng như thế, chỉ đặc biệt thay đổi một mình Chương Châu phủ, có phải quá mức đục lỗ hay không", lại nói "Việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn, quan trọng nhất trước mắt là ngăn những người đó lại". Trong dăm ba câu, đã muốn đem quyết định buổi sáng của hắn đưa ra lật đổ.
Do đó, Sở Từ mới nói mấy lời trên.
......
"Đại nhân nói quá lời, bọn hạ quan không phải muốn đối nghịch cùng đại nhân, chẳng những không nghĩ, chúng ta còn muốn giúp đại nhân một phen." Giang Đại Hải làm bộ không nghe hiểu Sở Từ châm chọc, trên gương mặt béo tròn tràn đầy thần sắc lấy lòng, chỉ là trong ánh mắt ngẫu nhiên lơ đãng lộ ra một chút trào phúng.
Sở Từ hết sức lễ độ, hắn nhíu mày hỏi: "Lời này giải thích thế nào?"
"Đại nhân ngài mới tới nhậm chức, còn có điều không biết a. Chuyện Phục Thủ này, chính là Tề đại nhân nói ra. Lúc trước bá tánh Nam Mân tỉnh chúng ta sinh hoạt nghèo khổ, lại không có tiền dư cho hài tử đi học, thế cho nên nơi này của chúng ta số lượng học sinh tương đối ít hơn so với các tỉnh khác rất nhiều. Đoạn thời gian đó, cấp bậc Đề Học Đạo đánh giá chúng ta đều là Thấp, mỗi năm phát đến thuế ruộng, Nam Mân tỉnh cũng đều là ít nhất." Giang Đại Hải thở dài, tựa hồ nhớ tới đoạn năm tháng gian khổ kia.
Sở Từ trong lòng cười lạnh một tiếng, cuộc sống dù khó, cũng là làm khó dân chúng. Một quan viên như y, lại có thể có bao nhiêu gian khổ?
"Sau lại a, Tề đại nhân nhậm chức. Y vừa lên nhậm, tình huống kia liền có chuyển biến tốt đẹp. Y suy nghĩ ra rất nhiều phương pháp, Phục Thủ này là một cái trong số đó. Có những biện pháp này, khi Đề Học Đạo đưa tới đánh giá cấp bậc với chúng ta cũng vững bước bay lên Trung. Lúc này ngài đột nhiên đem chuyện Phục Thủ hủy bỏ, ở trong mắt Tề đại nhân, sẽ có cảm thụ gì? Hiểu rõ, tự nhiên là biết Sở đại nhân ngài tuổi trẻ khí thịnh, muốn làm thành một phen sự nghiệp. Không rõ, còn tưởng rằng là ngài cố ý làm khó dễ với Tề đại nhân, tội gì phải như vậy a?"
Giang Đại Hải đã đặt nền móng lâu như vậy, vì chính là nói cho Sở Từ, chuyện Phục Thủ này chính là ván đã đóng thuyền, để hắn không nên nghĩ đến chuyện phá hủy nữa. Lại còn ám chỉ cho Sở Từ một chút, đem hắn nói thành niên thiếu khí thịnh, thật là người tham công.
Sở Từ không có tức giận, ngược lại còn có chút hưng phấn. Hắn đã biết việc này nhất định có liên quan tới Tề Lỗ Trực, nhưng không biết, biện pháp này thế nhưng chính là y tự mình nghĩ ra được. Hơn nữa nghe miệng lưỡi gia hỏa này, vị Tề đại nhân kia trước giờ không chỉ làm những việc này.
"Đa tạ Giang đại nhân có ý tốt đề điểm. Lúc bản quan mới tới nhậm chức, ngoại trừ đi tới chổ tuần phủ đại nhân nơi đó, cũng từng đi một lần Đề Học Tư. Gặp được đề học đại nhân. Nhưng mà......" Sở Từ chậm rì rì nói, cố ý treo hứng thú.
Giang Đại Hải quả nhiên có chút nóng vội: "Nhưng mà cái gì? Sở đại nhân có chuyện nói thẳng là được, hà tất ấp a ấp úng đâu?"
"Ai, tính tình Giang đại nhân đúng thật là nôn nóng. Chẳng qua, bản quan gặp đề học đại nhân, lại không phải Tề đại nhân, mà là Đỗ đại nhân. Bản quan may mắn cùng Đỗ đại nhân nói chuyện với nhau vài câu, phát hiện người này quả thật chính là một quân tử chính trực đoan chính, khinh thường nhất, đó là giở trò bịp bợm kia." Sở Từ ý vị thâm trường nói.
Giang Đại Hải mặt cứng đờ, tươi cười vừa rồi đã biến mất không thấy, nói vậy y đã nghe hiểu được hình dung giở trò bịp bợm này chính là ai.
"Ta vốn định cùng Tề đại nhân giao lưu một phen, lại không nghĩ rằng Đỗ đại nhân nói cho ta, Tề đại nhân bởi vì thân thể không khoẻ xin nghĩ phép ở nhà tu dưỡng. Nếu không phải bởi vì thời gian đi nhậm chức gấp gáp, bản quan nhất định tới cửa hỏi thăm một chút." Bộ dáng Sở Từ tựa hồ có chút đáng tiếc.
Mặt Giang Đại Hải đã hoàn toàn trầm xuống, y cười lạnh một tiếng, nói: "Thân thể Tề đại nhân tuy không rất tốt, nhưng lão nhân gia cẩn trọng, một lòng vì công việc, lúc này đã trở lại nha môn. Cho dù là luận tư lịch hay là luận năng lực, Tề đại nhân đều phải hơn xa so với Đỗ đại nhân, tuần phủ đại nhân đối với Tề đại nhân, cũng vẫn luôn ngưỡng mộ có thừa."
Sở Từ cũng cười rộ lên, hỏi: "Giang đại nhân, không biết ngươi có rõ ràng Tề đại nhân vì sao đột nhiên phát bệnh hay không? "
Giang Đại Hải cau mày nhìn Sở Từ, vẻ mặt hình như có chút đề phòng: "Ngươi biết?"
"Bản quan tất nhiên là biết đến. Nếu Giang đại nhân muốn biết, thì tự mình đi tra một chút, ẩn tình trong đó sẽ biết." Sở Từ lộ ra một nụ cười tràn đầy thâm ý.
Giang Đại Hải có chút dự cảm không tốt, họ Sở này lời thề son sắt bệnh của Tề đại nhân có ẩn tình khác, chẳng lẽ là sự thật? Nếu là sự thật, hắn lại làm sao mà biết được đâu? Ẩn tình này, rốt cuộc là cái gì chứ?
Giang Đại Hải càng nghĩ trong lòng càng loạn, nhất thời thiếu chút nữa quên hết mục đích y tới đây. Những người khác thấy y như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, thấy y không nói lời nào, cho nên cũng nhắm chặt miệng.
"Giang đại nhân, thời gian cũng không còn sớm, bản quan còn có công vụ muốn làm, cũng không giữ lại các ngươi." Sở Từ bưng trà tiễn khách, hắn âm thầm tính toán, đám người này đã chậm trễ một khắc đồng hồ (15') thời gian ngủ của hắn.
Giang Đại Hải có chút mất hồn mất vía, y nghe Sở Từ tiễn khách, liền đứng lên hướng hắn cáo từ, rồi sau đó lãnh mấy người kia đi ra ngoài cửa.
Bọn họ chân trước rời đi viện, sau lưng Sở Từ đã đứng dậy đi vào nội thính, lúc này đi ngủ, còn có thể nghỉ ngơi hai khắc đồng hồ!
......
Ban đêm, Giang Đại Hải đi tới trong nhà Lục tri phủ, hội báo cho y sự tình phát sinh hôm nay.
"...... Lục đại nhân, chuyện chính là như vậy. Sở Từ kia đã ở trên bảng cáo thị đóng xuống ấn, nói vậy ít ngày nữa huyện nha các nơi liền sẽ dán ra thông cáo chuyện Phục Thủ bị hủy bỏ."
"Các ngươi không có ngăn lại hắn sao? Tại sao lại để hắn hành sự hoang đường như thế?!" Lục tri phủ giận dữ, y vẫn luôn bảo bọn họ cẩn thận nhìn chằm chằm Sở Từ kia, lại không nghĩ rằng dưới canh phòng nghiêm ngặt như thế, vẫn đã để hắn làm ra chút chuyện.
Giang Đại Hải vẻ mặt đau khổ nói: "Làm sao lại không ngăn cản! Là Sở đại nhân này quá giảo hoạt, ai có thể dự đoán được chỉ trong thời gian một cái buổi sáng, hắn đã có thể hạ mệnh lệnh này? Hơn nữa chuyện này ở thời điểm mở họp hắn cũng không nói qua chút nào."
"Thằng nhãi này quả nhiên xảo trá! Truyền mệnh lệnh của ta xuống, huyện nha các nơi không được dán bảng cáo thị, chuyện Phục Thủ này hết thảy như cũ!" Lâm Tuần phủ đại nhân nhiều lần mệnh lệnh giảng giải bảo y phải nhìn chằm chằm Sở Từ này, đừng để hắn làm ra chuyện gì khiến người chú ý. Hiện tại việc đã đến nước này, y chỉ có thể nghĩ cách cứu lại.
"Đại nhân, không ổn a!" Sư gia ở một bên lập tức kêu lên, "Ý của Lâm đại nhân là, đại nhân ngài là phải ở trong tối nhìn chằm chằm Sở Từ, mặt ngoài vẫn phải cùng hắn quan lại thân thiết, để hắn dỡ xuống lòng phòng bị. Ngài đưa ra mệnh lệnh này, vậy trực tiếp xé rách mặt, Sở Từ kia hành sự nhất định sẽ trở nên càng thêm cẩn thận, nhỡ đâu hắn lại làm ra chuyện gì lớn hơn nữa, vậy hối hận cũng không còn kịp rồi."
Lục tri phủ nghe xong, trầm mặc một hồi: "Chẳng lẽ liền tùy ý hắn hành sự như vậy?"
Sư gia hai mắt nhíu lại, cười nói: "Đại nhân đừng vội, việc này có người còn gấp hơn ngài nhiều."
Lục tri phủ linh quan chợt lóe: "Ngươi là nói?"
"Đúng vậy! Chuyện Phục Thủ này, dù sao cũng không có liên quan tới nha môn chúng ta nhiều lắm, chúng ta cũng chỉ là ở bên hiệp trợ. Nhưng mà, Đề Học Tư bọn họ thì khác. Sở Từ không có xin chỉ thị đã tự chủ trương hủy bỏ chuyện Phục Thủ, rõ ràng chính là đang dùng sức đánh vào mặt Tề đại nhân. Đại nhân ngài nghĩ xem, nếu là ngài, ngài có thể để yên sao?" Sư gia một bộ dáng vẻ cáo già xảo quyệt, vẻ mặt mừng thầm trên gương mặt nhòn nhọn kia rất có vài phần cảm giác quen thuộc chồn ăn trộm gà.
Lục tri phủ bị y khuyên như vậy, tâm tình tốt hơn rất nhiều. Đúng vậy, hắn chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu* là được, hà tất tự tìm phiền toái đâu?
*Tọa sơn quan hổ đấu: Nguyên nghĩa chỉ ngồi ở trên núi xem lão hổ đánh nhau, so sánh áp dụng thái độ bàn quan nhìn hai bên tranh đấu, chờ đến thời điểm lưỡng bại câu thương (hai bên đều có hại), lại từ giữa được lợi.