Chương 97

1.2K 90 2
                                    

Ngày mùa hè ánh nắng tươi sáng chói mắt, chiếc xe thể thao mui trần xé gió mà đi, thổi tung mái tóc đỏ rực của Lăng Diễm, khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, kính râm che khuất đôi con ngươi màu hổ phách, môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Nam nhân cúi đầu, đôi bàn tay khớp xương rõ ràng nắm chặt đặt trên đầu gối, yên lặng ngồi trên ghế phó lái.

Mấy phút sau, xe dừng trước một nhà hàng sang trọng, Lăng Diễm nhanh chóng xuống xe đi qua phía Mộ Thần Hi, tháo kính râm, thân sĩ mở cửa giúp y.

"Đại thúc, chúng ta đi ăn chút gì trước rồi lại đến khách sạn."

Không có ý kiến gì, nam nhân xuống xe, khập khễnh theo sát Lăng Diễm. Đi tới một phòng riêng trang nhã, Lăng Diễm gọi một đống món nổi danh của quán, toàn bộ đều dựa trên sở thyichs của nam nhân, sau đó lại muốn một bộ trà cụ đắt tiền, tự mình động thủ bắt đầu pha trà.

Từ đầu đến cuối, Mộ Thần Hi vẫn cứ trầm mặc không nói gì, nhưng khi y nhìn thấy Lăng Diễm kỹ thuật pha trà thành thạo, không khỏi kinh ngạc một hồi.

Tựa hồ phát giác ánh mắt nam nhân, vì để không khí đỡ lúng túng, Lăng Diễm kéo khóe miệng.

 "Mẹ tôi là chuyên gia trà nghệ hàng đầu đất nước, tôi từ nhỏ liền thích xem bà pha trà, lâu dần cũng học lỏm được chút ít, có điều sau đó bị một câu 'nam nhân chỉ nên làm việc nam nhân cần làm' của cha tôi mà từ bỏ ... Trước đây lúc ở Mỹ du học, vì không thích uống cà phê bên đấy lắm nên tôi lại mày mò học pha trà..." 

Gãi gãi đầu, hắn ngượng ngùng cười cười,

 "Tôi không chuyên nghiệp lắm, anh đừng chê cười, ha ha..."

"Không, không có...Cậu pha rất được."

Cầm lấy chén trà Lăng Diễm đưa đến, nam nhân nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vị trà thơm thơm có chút đắng, ấm áp chảy vào trong dạ dày.

"Anh... Những ngày vừa qua sống tốt không? Sao lại gầy thế này..." 

Mở miệng thăm dò, hắn nhìn chăm chú nam nhân trầm tĩnh đối diện, giọng nói có chút căng thẳng.

 "Nghe nói anh đã khôi phục ký ức?"


"Ừm..." Tay cầm chén bỗng run lên, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, Mộ Thần Hi vẫn như cũ duy trì bình thản bên ngoài.

 "Quãng thời gian trước đã làm phiền cậu, cảm ơn..."

"Làm phiền sao?" Cay đắng nở nụ cười, Lăng Diễm mạnh mẽ kiềm chế xúc động muốn xông lên ôm y vào lòng, ánh mắt nhìn nam nhân hiện lên một tia đau đớn

 "Đại thúc... Anh nói cho tôi biết..."

Cốc cốc ——

Chính vào lúc này, một tiếng gõ cửa lễ phép đánh gãy lời Lăng Diễm, món ăn đã lên.

Đợi phục vụ bày biện xong xuôi, Lăng Diễm đang định tiếp tục đề tài vừa rồi, lại không nghĩ nam nhân đột nhiên cầm đũa lên 

"Cậu chắc cũng đói bụng rồi, nhanh ăn đi..."

Vô lực thở dài một tiếng, Lăng Diễm miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, cũng cầm đũa lên, bắt đầu ăn miếng được miếng không, đôi mắt tựa lưu ly luôn nhìn chăm chú người đàn ông đang im lặng ăn cơm...

[Đại Thúc! Anh Là Của Chúng Tôi!] [Đam Mỹ-Edit]Wo Geschichten leben. Entdecke jetzt