Chương 94 : Thống khổ hồi ức

1.5K 85 6
                                    

Tia nắng màu vàng nhạt chiếu rọi trên cửa kính, khúc xạ ra vầng sáng bảy màu ánh lên khuôn mặt trắng trẻo của nam nhân, nhuộm đẫm một thân khí chất đơn nhược.

Đôi mắt đen vô thần nhìn về phương xa, bầu trời xanh xanh cùng những đám mây trắng, tình cờ có hai chú chim nhỏ bay ngang, phát ra từng tiếng hót lanh lảnh vui tai.

Đột nhiên, người vẫn lặng im ngồi trước cửa sổ nãy giờ khẽ cong môi, đôi môi nhạt màu khẽ mở, tiếng ca du dương phát ra quanh quẩn trong căn phòng rộng lớn, dập dờn khiến lòng người xao động.

"Hi, nếu như có một ngày, anh không thể sẽ ở bên cạnh em chăm sóc em, bảo vệ em, em sẽ quên anh sao?

Đôi mắt hắn lơ lửng nhìn về nơi ngập tràn ánh nắng, khiến y nhìn không ra tâm tình hắn.

"Sẽ không có ngày đó đâu, bởi vì anh là Lê Thế Vinh!

Y chém đinh chặt sắt trả lời, bên môi mang theo ôn nhu độ cong.

"Anh tình nguyện chỉ làm Thế Vinh của một mình em..."

Người nọ thở dài, một cơn gió thổi tới, lộ ra đôi mắt tràn đầy sủng ái.

"Anh vốn là của riêng em."

Có tiếng cười phát ra hòa tan ngũ quan của hắn, thật đẹp, thật lóa mắt.

Tiếng nói dần dần nghẹn ngào cuối cùng cũng vỡ òa, y bật khóc, khóc đến tan nát cõi lòng...

Y vung nắm đấm, một quyền lại một quyền nện trên mặt kính pha lê, tiếng vang trầm nặng, lại tựa như có thể đâm thủng toàn bộ không gian, tràn ngập vô tận bi ai.

"Tại sao? Tại sao? Tại sao..."

Khàn giọng thét gào, sức lực cạn kiệt, y suy nhược tựa vào cửa sổ, lệ rơi đầy mặt.

 "Tại sao ép tôi phải nhớ lại? Tại sao lại để tôi một lần nữa đối mặt hình ảnh tàn khốc này? Tại sao? Tại sao không dẫn em đi? Anh thật là ác độc, thật ác độc..."

Bất ngờ một âm thanh nhỏ từ cửa truyền tới, nam nhân cả kinh, cuống quít lau nước mắt, quay đầu nhìn lại.

"Bạch, Bạch thiếu gia..."

Mộ Thần Hi theo bản năng hơi co lại vai, run rẩy kêu một tiếng.

Bạch Tử Khiêm sửng sốt một chút, lập tức cong môi

"Không tệ lắm, xem ra anh đã khôi phục ký ức."

Y cúi đầu, sợi tóc mềm mại che khuất biểu tình hiện tại, lặng lẽ không nói.

"Đi thôi, tôi mang anh xuống, để tiểu Tĩnh kiểm tra cho anh một chút, lỡ đâu lại có di chứng gì đó thì không tốt ."

Chợt xoay người, Bạch Tử Khiêm để lại cho nam nhân một bóng lưng kiên định.

Chậm rãi đứng lên đến, Mộ Thần Hi đi theo Bạch Tử Khiêm xuống lầu dưới, chân còn chưa đứng vững, nương theo một tiếng hoan hô kinh hỉ, một bóng dáng mảnh mai hướng y vọt tới.

"Hi ca ca, Hi ca ca, anh hôn mê thật lâu, em lo cho anh lắm. Bây giờ thấy anh tỉnh lại em vui lắm luôn! Ha ha ha..."

Tiếng cười khanh khách mềm mại mang theo chân thành thuần khiết, Bạch Tử Tĩnh nhảy nhót ôm nam nhân so với nàng cao hơn một chút, cao hứng vô cùng.

[Đại Thúc! Anh Là Của Chúng Tôi!] [Đam Mỹ-Edit]Unde poveștirile trăiesc. Descoperă acum