Chương 53

5K 298 48
                                    

Tô Hạo Vũ là cao thủ tình trường số một số hai, phong độ tao nhã cùng cử chỉ ôn nhu khiến cho đệ nhất mỹ nữ cũng phải động tâm, muốn hống đám nữ nhân đó vui vẻ chẳng phải chỉ cần tặng họ mấy món xa xỉ lại ngon ngọt vài câu liền xong sao?

Nhưng vào thời khắc này, Tô Hạo Vũ vì muốn để nam nhân tha thứ cho mình, thế nhưng lại chật vật đến mức phải lợi dụng vết ứ ngân trên mặt, hy vọng nam nhân có thể vì vậy mà mềm lòng.

Đương nhiên, đánh chết hắn cũng sẽ không nói sự thật cho nam nhân kỳ thật một quyền này hắn đã sớm dùng phương thức khác để trả thù.

Dám đánh Tô Hạo Vũ hắn mà còn có thể an ổn sống trên thế gian này, chắc cũng chỉ có mấy người bạn tốt, bất quá trả thù nho nhỏ vẫn phải có...

Nam nhân đầy mặt là nước mắt, mâu thuẫn muốn rút tay về, nhưng Tô Hạo Vũ lại nhất định không buông, còn lấy tay y sờ lên vết bầm trên mặt hắn, hành động mang theo chút ái muội.

Nam nhân không nhịn được nữa, tức giận trừng mắt Tô Hạo Vũ, ngay sau khi nhìn rõ mặt hắn liền ngơ ngẩn..

Trên khuôn mặt điển trai của Tô Hạo Vũ có một vết bầm tím thật lớn ngay tại bên má trái, dưới khoé mắt còn sưng một cục, có tác dụng khủng bố thị giác rất hiệu quả. Phải dùng bốn chữ cực kỳ thê thảm để hình dung.

"Cậu..."

Nam nhân nhìn chằm chằm nơi đó, đôi mắt đen hàm lệ xuất hiện một tia phức tạp.

"Đại thúc, tôi đây là bị Diễm tiểu tử kia đánh, hắn vì trút giận cho ngươi, xuống tay thật đủ tàn nhẫn a.."

Tô Hạo Vũ lưu luyến không rời mà buông ra nam nhân tay, giống như nhận thấy được thần kinh căng thẳng của nam nhân chậm rãi dịu xuống, hắn kiềm được mà cong khóe miệng, song mâu thâm thúy hiện ra một tia trêu tức, giả vờ ủy khuất,

"Đại thúc, anh hại tôi hiện tại không quay phim được, tính sao bây giờ?"

"Tôi, tôi không có hại cậu... Là cậu tự làm tự chịu..."

Đáng đời!!!

Hai chữ phía sau, nam nhân nói không nên lời, dù sao chuyện này hắn cũng có liên quan, nhưng nghĩ kĩ lại, này là báo ứng thích đáng của Tô Hạo Vũ, tâm của hắn cũng trở nên thoải mái một ít, không khỏi cảm kích Lăng Diễm vô cùng.

Tô Hạo Vũ cười khẽ rút tờ khăn giấy, vì nam nhân lau nước mắt, thấy nam nhân có chút nhăn nhó ngượng ngùng, cúi đầu không nguyện ý nhìn hắn, tâm tình rầu rĩ vì thiếu chút bị hủy dung, trong phút chốc cũng vui lên, lại vì câu nói kia của nam nhân mà càng thêm thỏa mãn tự tin về tấm lòng của hắn.

Rốt cục hóa giải được bất an của nam nhân, Tô Hạo Vũ không tiếp tục quấy rầy hắn, đứng lên vì nam nhân chuẩn bị thức ăn.

Đi ra đến cửa, Tô Hạo Vũ cố ý quay đầu lại nhìn nam nhân, lại bất ngờ đối diện với tầm mắt nam nhân đang dõi theo hắn, đôi mắt đen huyền còn chưa tiêu sưng trộn lẫn nhiều loại cảm xúc phức tạp, thấy hắn quay lại liền bối rối né tránh, làm hắn rốt cuộc nhịn không được mà cười ha hả.

Tô Hạo Vũ thầm nghĩ, hắn tựa hồ phát hiện người nam nhân này càng ngày càng thú vị ...

Ăn xong bàn mỹ thực Tô Hạo Vũ tự mình bưng tới cho hắn, nam nhân lại bắt đầu mệt rã rời, một bên che miệng lại ngáp, một bên trộm mà liếc nhìn Tô Hạo Vũ, trong lòng suy đoán lí do vì sao hắn còn không đi, nhưng cũng không dám hỏi ra.

"Đại thúc, anh tắm rửa chưa?"

Tô Hạo Vũ đem chén đĩa bẩn ra ngoài rồi quay lại, trực tiếp hỏi nam nhân một câu, sau đó bản thân liền tùy ý ở trước mặt nam nhân bắt đầu cởi quần áo.

"Cậu muốn làm gì?!"

Nam nhân sợ tới mức vội lấy chăn quấn kín thân thể, trừng lớn hai mắt, gắt gao trừng Tô Hạo Vũ run giọng hỏi.

Tô Hạo Vũ động tác cứng đờ, sững sờ một khắc, thực nhanh liền biết nam nhân sợ cái gì, lập tức dừng lại động tác, chỗ áo chưa cởi xong lộ ra một mảng cơ bắp trắng nõn, nhanh chóng mở miệng giải thích.

"Đại thúc, anh đừng hiểu lầm. Đêm nay Diễm có việc không về được, cho nên tôi sẽ ở lại cùng anh, nhưng tôi cam đoan với anh, tuyệt đối sẽ không động tay động chân với anh, thật đó!"

"Tôi không cần, mời cậu đi ra ngoài."

Nam nhân mới không thèm tin hắn, kiên quyết muốn hắn ra ngoài.

"Đại thúc, phòng của tôi hai ngày này có trộm, tôi sợ nơi đó không an toàn, cho nên..."

Thật là biết viện cớ!

"Tô thiếu gia, cầu cậu đi ra ngoài đi, tôi muốn ngủ một mình..."

Cứng không được, thì chuyển sang mềm...

Nam nhân hơi hơi run rẩy bả vai, khập khiễng mà lui về phía sau, đem thân thể gầy nhỏ của mình lui vào góc phòng không chịu ra.

Thấy thế, Tô Hạo Vũ thần tình buồn bực, rơi vào thế bí, đành phải gật đầu, nhượng một bước.

"Vậy được rồi, tôi không cởi quần áo, mặc đi ngủ."

"Không được... Tô thiếu gia, nơi này khách phòng nhiều như vậy, cậu vì cái gì cố tình muốn ngủ ở trong này?"

Nam nhân cố lấy can đảm bảo vệ lập trường của mình.

"Khách nhiều lắm..."

Mới vừa thốt ra, Tô Hạo Vũ hận không thể cắn lưỡi mình, vội vã sửa miệng.

"Mấy căn phòng đó tôi ở không quen."

Lại nói cũng không thể trách Tô Hạo Vũ khó khăn, năm vị thiếu gia này trước khi vào phòng tổng thống, mấy căn phòng đó sớm liền qua tay chuyên gia xử lý, một kiện áo tắm còn phải dùng tơ tằm thiên nhiên thượng hạng làm thành, huống chi là những vật khác, mỗi thứ đều là giá trị xa xỉ.

Những chuyện này nam nhân nghe được trong lúc mấy đồng nghiệp đang bát quái, hơn nữa hắn bình thường cũng có đến chỉnh lý đồ dùng cho năm người họ cũng có để ý chút ít, cho nên, nam nhân tin tưởng những lời này Tô Hạo Vũ.

Nhưng mà, nếu để cho hắn ngủ lại thì.....

Theo bản năng, nam nhân cắn cắn môi, trong lòng có chút dao động .

"Đại thúc, nếu không như vậy đi, tôi ngủ sô pha, anh ngủ trên giường"

Tô Hạo Vũ thỏa hiệp, nhìn nam nhân phòng bị hắn như vậy, hắn cư nhiên có chút bất đắc dĩ nói không nên lời.

Nam nhân suy nghĩ hồi lâu, rốt cục gật đầu đồng ý.

Vì thế, trong tình huống nam nhân đang lo lắng đề phòng khó ngủ, lần đầu tiên cùng Tô Hạo Vũ không có bất luận tiếp xúc thân mật nào vượt qua một đêm...

_____

Heo_chan: vậy là đã reup xong rùi từ mai up chương mới nghen 😆

[Đại Thúc! Anh Là Của Chúng Tôi!] [Đam Mỹ-Edit]Where stories live. Discover now