Chương 63

3.2K 229 2
                                    


"Thần Hi? Thần Hi?"

Từng tiếng gọi trầm thấp, mơ hồ chen lẫn một tia không vui, đem nam nhân đang chìm đắm ở trong hồi ức thức tỉnh.

"A... Xin lỗi, tôi...tôi..."

Trong khoảng thời gian ngắn, nam nhân không biết làm sao cứng ngắc đứng tại chỗ, hoàn toàn không lí giải được Tô tiên sinh vì sao lại nói với y những lời này.

Y theo thói quen cúi đầu, dùng hàm răng trắng nõn khẽ cắn môi, ý đồ từ một chút đau đớn này để xác định đây là mơ hay thực.

Thế nhưng rất nhanh, y lại ở trong lòng không ngừng lắc đầu, gạt bỏ mớ suy nghĩ lan man đó, nhắc nhở thân phận của chính mình.

Nhiều năm qua hoàn cảnh sinh hoạt áp lực cùng quẫn bách tạo nên sự tự ti không nhỏ trong lòng y, Mộ Thần Hi tự tin, nhiệt tình, phóng khoáng trong quá khứ, từ lâu đã biến mất vô tung, nhưng vì một lý do duy nhất mà khiến y phải nhẫn nhịn sống tiếp..

Vẻn vẹn chỉ mấy giây suy nghĩ, vẻ mặt hoảng hốt của nam nhân nhanh chóng chuyển thành tái mét kinh hãi, thái độ cung kính mà hướng về nam nhân thiên chi kiêu tử trước mặt uốn gối khom lưng, tiếng nói nhè nhẹ run rẩy

"Tô tiên sinh, cậu, cậu đừng đem tôi ra đùa, tôi, tôi..."

"Tôi không phải đùa, tôi là thật sự thích em!"

Kiên quyết đánh gãy lời nói của nam nhân, Tô Hạo Hiên vẫn như cũ duy trì nụ cười ôn nhu tao nhã, hắn nhìn nam nhân nhỏ gầy bình thường trước mặt, vẻ mặt chăm chú tới mức không phát hiện ra một tia đùa nghịch giả tạo nào.

Nam nhân triệt để ngây người!!!

Y hoàn toàn không biết nên làm như thế nào, hoặc là nói cái gì, chỉ có thể chỉ ngây ngốc ngước nhìn nam tử anh tuấn cao to trước mắt, trong đầu trống rỗng.

"Ha ha, nếu đã như vậy, cứ dựa theo lời lúc nãy đã định mà làm đi..."

Lúc này, tại lúc mọi người chìm trong bầu không khí trầm mặt quỷ dị, Lê Dược Minh nhẹ nhàng nở nụ cười, hai tay hắn khoanh trước ngực, liếc nhìn một vòng những người khác, sau đó lại đem cặp mắt thâm sâu khó lường kia dời về phía Tô Hạo Hiên, ung dung sung sướng trêu chọc

"Hiên, phòng của cậu đã chuẩn bị xong, hiện tại cậu có thể mang tình nhân mình vừa tỏ tình hôm nay trải qua một đêm xuân..."

Vừa dứt lời, đứng ở một bên năm vị mỹ thiếu niên, liền có ba người sắc mặt trong nháy mắt biến đổi.

Chỉ có điều, Lê Dược Minh chỉ lo đuổi Tô Hạo Hiên đi cũng không có phát hiện bọn họ dị dạng, mà đôi mắt kia mơ hồ toát ra một tia không dễ phát hiện lo lắng cùng nham hiểm.

Nhếch mày, đối với kiến nghị của Lê Dược Minh, Tô Hạo Hiên không tỏ rõ ý kiến.

"Đương nhiên, chỉ mong đêm nay sẽ có mỹ mãn tốt đẹp hồi ức."

Đầy thâm ý liếc chính mình thân sinh đệ đệ, Tô Hạo Hiên không nói nhảm nữa, tiến lên một bước, trong tiếng kinh hô của nam nhân, đem y ôm ngang lên, trực tiếp xoay người nhanh chân đi về phía thang máy.

Toàn bộ động tác, Tô Hạo Hiên hầu như chỉ dùng hai giây đồng hồ, hắn cũng không quay đầu lại rời đi tầm mắt của mọi người, cái kia kiêu căng độc tài bộ dáng tựa như một bễ nghễ đế vương, hung hăng bức người...

Cửa thang máy rất nhanh đóng lại, Tô Hạo Hiên cao to bóng lưng che khuất nam nhân đang giãy dụa trong lồng ngực hắn, không có ai biết chuyện kế tiếp sẽ như thế nào.

Có điều, tựa hồ có vài người lại đứng ngồi không yên.

"Đêm nay tiệc rượu chuẩn bị khá lắm! Hạo Vũ, cậu xác thực rất có bản lĩnh, để tôi nhìn với cặp mắt khác xưa a!"

Nhìn theo Tô Hạo Hiên rời đi, Lê Dược Minh vẫn như cũ mang theo ôn hoà mỉm cười, quay đầu nhìn phía bên cạnh Tô Hạo Vũ, ánh mắt tinh nhuệ lóe lên.

"Nào có! Mấy thứ này chỉ để mua vui cho cuộc sống bớt tẻ nhạt thôi, để Lê nhị ca cười chê rồi."

Xa hoa ánh đèn chiếu rọi ở trên Tô Hạo Vũ tuấn mỹ ngũ quan, từ hắn hết sức che giấu mà mịt mờ toát ra lệ khí, nhưng mà song mâu đen nhánh trước sau vẫn là ôn hòa ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên, như có như không mang theo trào phúng.

"Ha ha, vẫn là tuổi trẻ giỏi giang! Vậy tôi liền không quấy rầy các cậu nữa, thoả thích chơi đi, tôi cũng nên đi rồi."

"Vậy không tiễn, Lê nhị ca."

Tô Hạo Vũ hai mắt híp lại, không dấu vết liếc mắt bóng người cách đó không xa, khóe miệng độ cong càng mở rộng.

"Bye bye."

Lê Dược Minh phảng phất không phát hiện Tô Hạo Vũ giờ khắc này thần sắc không bình thường, hắn cười cười, đảo mắt hướng về bốn người còn lại gật gù, sau đó xoay người, rất nhanh rời khỏi nơi này...

________

Heo: mình siêng quá a~~~

[Đại Thúc! Anh Là Của Chúng Tôi!] [Đam Mỹ-Edit]Where stories live. Discover now