Quyển II - Chương 2

303 16 0
                                    

Lưu Thịnh nhoẻn cười: "Không sao, tôi ngồi đợi vậy, chú Ca cho vỏ mặt quỷ hun khói, bỏ lỡ lần này, về sau chẳng biết bao giờ mới lại có."

Nói đoạn tự cởi balo xuống, đặt mông ngồi dưới mái hiên, giơ một tay lên lau trán, điển hình dáng vẻ đi mệt nghỉ chân, tay còn lại gác lên balo nhìn như tùy ý nhưng lại lặng lẽ mò xuống dưới lớp vải đắp.

Vi Bưu không có cách nào khác, bình thường lão Gàn đúng là rất hay ngồi đó loay hoay tạc gỗ, khắp mặt đất toàn là vụn gỗ vỏ bào, nhưng trong mắt y, cũng chỉ là một tay thợ khắc gỗ già ở nông thôn – mặt quỷ vỏ khói gì đó có thể hiếm đến mức nào chứ.

Có điều nếu người này không đi thì mình cũng chẳng thể đuổi gã đi được, Vi Bưu bất đắc dĩ, chỉ đành căn dặn gã: "Vậy anh cố gắng đừng gây tiếng động lớn, em gái tôi ngủ nông, sợ ầm ĩ."

Lưu Thịnh gật đầu lia lịa, gã trời sinh đã có một khuôn mặt trẻ con, lúc cười lên, mắt híp lại thành hai nếp nhìn như đuôi cá, rất dễ mến, đối diện với một khuôn mặt như thế, Vi Bưu dù có không vui cũng không tiện biểu hiện ra, không thể làm gì khác đành xoay người lên nhà.

Mới đi được hai bước, chợt nghe có tiếng ong ong, lại nghe thấy Lưu Thịnh sau lưng kinh hãi gọi khẽ: "Anh! Đừng nhúc nhích, ong! Ong đốt anh kìa!"

***

Ong trong núi rất độc, Vi Bưu sớm đã được nghe kể nhưng không có kinh nghiệm ứng đối, trong vô thức cảm thấy nghe dân bản địa chắc chắn sẽ không sai, lập tức thực sự đứng yên bất động, lại không suy nghĩ thử xem: Chạy đi rồi, tuy ong sẽ đuổi theo nhưng đứng yên chẳng phải càng trở thành cái đích cho nó sao? Lẽ nào ong lại bay quanh anh nhưng không đốt?

Y chỉ cảm thấy sau gáy hơi châm chích, bị đốt thật rồi, theo bản năng muốn giơ tay đập, Lưu Thịnh đã nhào tới vội vàng ngăn y lại: "Anh, không đánh được đâu, đánh là hỏng tay đấy, vòi chích của ong đốt xuống rồi sẽ bị gãy đâm vào da thịt, bao nhiêu ngày cũng không bớt sưng, anh cúi xuống chút đi, anh cao quá... Tôi bắt nó giúp anh."

Trực giác Vi Bưu cảm thấy cánh ong vẫn đang đập trên cổ mình, nhắc tới cũng thật kỳ lạ, vóc người cao lớn như vậy, dao côn cũng chưa chắc đã sợ, vậy mà lại thấy rợn thứ côn trùng nhỏ bé này – da đầu lập tức tê dại, theo lời chùng chân xuống.

Lưu Thịnh hà hơi, cẩn thận thò tay ra, nhón lấy đôi cánh trong suốt của con ong bóp mạnh một cái.

Vi Bưu chỉ cảm thấy có một dòng chảy mảnh yếu lạnh lẽo thoắt cái chui vào cơ thể, trong lòng đột nhiên giật mình, trong nháy mắt cả người căng thẳng, một tay che chỗ đau, lui vội ra xa hai, ba bước, ngẩng đầu nhìn Lưu Thịnh.

Lưu Thịnh giơ cao tay lên, giữa ngón cái và ngón trỏ thật sự đang cầm một con ong đen vàng xen kẽ, miệng vẫn đang lải nhải: "Anh, anh xem, ong này độc lắm đấy, người miền núi bọn tôi đều sợ nó cả, bị nó đốt cho một phát là đầu óc choáng váng không nhấc nổi chân lên luôn."

Vậy à? Trước mắt Vi Bưu quay cuồng, nhìn Lưu Thịnh cũng ra bóng chồng, muốn cất bước lên trước, chân lại chẳng vững được, vừa nhấc chân đã bước theo hình dấu "∞", chưa được hai bước, chân đã nhũn ra, đổ gục sang một bên.

(Hoàn)Xương Rồng - Hòm (Rương) - Vĩ NgưWhere stories live. Discover now