chương 90

623 27 1
                                    

Hoắc Trầm trong lòng căng thẳng, ngước mắt cẩn thận nhìn sắc mặtTriệu vương, trong lòng đắn đo.
       Xem ra những người này là biết chuyện gì đó, mới đuổi tới nhà mình, nếu không thì một thợ rèn bình thường, sao có thể khiến Triệu vương gia, một đường theo đuôi tới nhà.
       Hắn cũng nhanh chóng suy nghĩ tình cảnh của mình, tuy là không muốn cùng những quý nhân này có khúc mắc gì, nhưng mà, chính mình là một hán tử bình thường, nếu là người cứng đầu cố chấp, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, không biết tốt xấu. Người ta sao có khách khí hỏi, đã xem như không tệ, nếu muốn có thể trực tiếp phái binh đến cửa, một dân chúng bình thường có năng lực gì chứ?
       "Hồi vương gia, sư phụ ta kêu Giang Thạch, là thợ rèn bình thường, đã qua đời." Ở trước mặt những người này, Hoắc Trầm không dám tính toán thiệt hơn, sợ bị người ta nghi ngờ, dù sao bọn họ là có tâm nhãn hơn mình.
       Triệu vương nhẹ nhàng gật đầu: "Có thể đánh ra chùy thủ huyền thiết không nhiều người, tay nghề của ngươi không xem là bình thường, tiền triều có thợ rèn Trương Sơn tử, không biết ngươi đã nghe nói qua chưa. Họ đánh ra binh khí sắc bén vô cùng, cương đao cũng không xuất hiện tình huống gãy hay sứt mẻ gì. Bổn vương gần đây muốn tìm vài thợ rèn, tạo ra binh khí, ngươi có nguyện ý đến Hàm Đan vì nước tận trung không?"
       Thợ rèn sửng sốt, hắn vốn nghĩ rằng đối phương coi trọng chùy thủ huyền thiết, trong lòng cũng âm thầm tính toán , nếu mà đối phương đặc biệt yêu thích, cho họ cũng không ngại, dù sao ngọn núi đó có một khối huyền thiết lớn như vậy, lúc nào cũng có thể đánh ra cái mới.
       Nhưng mà hắn ngàn vạn không nghĩ tới, nhân gia coi trọng mình, còn muốn cho hắn đến Hàm Đan.
       Ba ngoại nhân ánh mắt đều ở trên mặt Hoắc Trầm, gặp sắc mặt hắn lo lắng, cũng không thấy biểu cảm vui sướng, thiếu niên cẩm y liền nói: "Bao nhiêu người muốn được ở dưới trướng Triệu vương mà không được vào đâu, nay, khó khăn lắm được vương gia mới thưởng thức ngươi, ngươi còn do dự cái gì?"
       Hoắc Trầm gục đầu xuống, trung thực nói: "Thảo dân năng lực có hạn, được Vương gia thưởng thức, tự nhiên đặc biệt cao hứng. Chính là... Ta không có tiền đồ gì, trừ bỏ đã từng  đi Thâm Châu học đánh thiết, liền không rời quê hương. Hơn nữa trong nhà ta đứa nhỏ còn nhỏ, tức phụ cũng thực gầy yếu, nếu ta để các nàng ở nhà mà đi Hàm Đan, ta..."
       Thiếu niên cẩm y là người tính tình nóng nảy, tức giận ta chỉ vào Hoắc Trầm định tiếp tục nói, lại bị Triệu vương ngăn cản: "Phong Ngâm, đừng nói nữa, một hộ nông dân, còn thể có ý thức trách nhiệm với gia đình là chuyện tốt. Nếu mà đối với chuyện gia đình đều không trách nhiệm, sao có thể đối với các tướng sĩ phụ trách? Như vậy đi,đại thợ rèn ngươi đi cùng tức phụ ngươi thương lượng một chút, nếu là có thể, bổn vương hi vọng các ngươi một nhà có thể cùng đi Hàm Đan, ta sẽ cho ngươi ở một tòa nhà cạnh vương phủ, hảo hảo làm việc, tương lai lập công, có thể có chức quan. Hài tử ngươi cũng có thể vào học đường đọc sách, tương lai có thể có cuộc sống tốt, các ngươi suy nghĩ đi."
       Bên trong hậu trạch, Điền Đào đứng ở cửa sổ khẩn trương nhìn, xuyên qua cửa sổ mở, nàng sớm đã nhìn thấy ba người vào cửa hàng thợ rèn. Các nam nhân nói chuyện, ở nông thôn các nữ nhân bình thường đều sẽ không tới gần. Nhưng mà Tiểu Đào lo lắng a, cũng không biết bọn họ nói chuyện thế nào, nhìn Hoắc Trầm biểu cảm nghiêm túc hẳn là không quá tốt đi.
       A Huyên ở hậu trạch buồn chán, kéo tay áo Tiểu Đào: "Phụ thân, con muốn tìm phụ thân."
       Đang thời điểm nàng rối rắm không biết có nên đi qua hay không, bốn nam nhân đồng loạt nhìn về phía hậu trạch. Hai bên cửa sổ đều mở rộng, Tiểu Đào muốn tránh đã không còn kịp rồi, dứt khoát hít một hơi thật sâu, nắm tay nhỏ A Huyên, đi vào trong cửa hàng.
       "Phụ thân, kỵ mã (ngựa)." A Huyên vừa vào cửa liền tránh ta mẫu thân, chạy qua bổ nhào ôm lấy đùi phụ thân làm nũng.
       Hoắc Trầm vui vẻ cười, ôm lấy tiểu khuê nữ đặt ở trên vai."Tiểu Đào, đây là Triệu vương gia, muốn cho chúng ta đi Hàm Đan."
       Điền Đào ngẩn ra, không nghĩ tới người này có thân phận tôn quý như vậy, sợ tới mức nàng vội vàng quỳ gối hành lễ: "Bái kiến vương gia."

[HOÀN] Đại thợ rèn tiểu mật đào - Đông Phương Ngọc Như ÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ