chương 61

1K 33 4
                                    

Tuy rằng tuyết rơi nhiều, nhưng người tới họp chợ cuối năm rất nhiều, mọi người đều phải đến mua hàng tết, chợ vẫn thập phần náo nhiệt .
       Thời tiết lạnh, mọi người tự nhiên muốn ăn mì sợi nóng hổi, sắp mừng năm mới, mọi người cũng bỏ được mấy văn tiền ăn cho đỡ thèm, cho nên hôm nay sinh ý của cửa hàng Tiểu Đào vẫn là không tệ.
       Đại thợ rèn tâm tình vô cùng tốt, đại thiết chùy trong tay tựa hồ càng nhẹ, đương đương vài cái có thể đánh ra một khối thiết điều. Sắp mừng năm mới, mọi người đa số đều mua đồ dùng nhà bếp, thiết oa xẻng sắt thiết thìa, thái đao kéo đều thực dễ bán.
       Động tác đánh thiết của Hoắc Trầm rất nhanh, nhưng có khách hàng vào cửa hàng, thời điểm đến đài án lấy tiền, động tác cũng chậm dần, mắt thường thường nhìn qua cửa sổ nhỏ, nhìn về phía Tiểu Đào trong quán mì bận rộn.
       Hắn cảm thấy Tiểu Đào sau khi thành thân càng đẹp mắt, trước kia giống như một đóa hoa đào kiều kiều nộn nộn, mà hiện tại, thấy thế nào cũng là một cô nương thành thục.
       Người đến họp chợ thấy trước cửa dán chữ hỉ, sẽ hỏi một câu: "Đại Trầm, ngươi thành thân nha?"
       Giờ phút này, Hoắc Trầm sẽ đặc biệt tự hào, đặc biệt thỏa mãn trả lời: "Đúng vậy, Tiểu Đào hiện tại là vợ ta, các ngươi muốn ăn mì liền đi sang. Sang năm, quán mì nhà ta sẽ không mở. Ta dưỡng gia, không để Tiểu Đào vất vả kiếm tiền."
       Nghe hắn nói như vậy, mọi người liền ở một bên ồn ào. Có người nói: "Tiểu Đào thật sự gả cho tốt nam nhân, đi theo thợ rèn hưởng phúc cả đời!"
       Cũng có người nói: "Không cho Tiểu Đào mở quán mì tính gì, nếu qua năm, bởi vì hoài thai không mở quán, ta đây mới phục bản lĩnh Hoắc thợ rèn.
       Mọi người cười ha ha, Hoắc Trầm cũng cười theo. Hắn không dám cam đoan sang năm có thể cho Tiểu Đào hoài thượng, nhưng là hắn sẽ âm thầm nỗ lực.
       Điền Đào ở quán mì cách vách, kỳ thật cũng nghe thấy mọi người nói đùa, nhưng nàng là một tiểu tức phụ vừa mới thành thân, tự nhiên sẽ ngượng ngùng nói này nọ, chỉ làm như không nghe thấy. Bất quá, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng đỏ.
       Đến giữa trưa, người họp chợ dần dần tản đi. Thợ rèn nhìn đài án một cái còn sót lại hai con dao, cùng tiền đồng trong tráp tràn đầy, cảm thấy thỏa mãn rồi đi đóng cửa lại, đến quán mì cách vách ăn cơm trưa.
       Điền Đào làm cho hắn một chén mì sợi, cho thật nhiều thịt. Một vị khách nhân bên cạnh đang ăn, không rõ quan hệ bọn họ, liền cau mày nói: "Đồng dạng là mì thịt, bát của ta ít thịt như vậy, mà của hắn cả mì lẫn thịt nhiều như vậy chứ? Chẳng lẽ mì hắn ăn so với bát của ta còn quý hơn hai văn tiền?"
       Hoắc Trầm cười hắc hắc, thoáng có chút đắc ý: "Mì của ta không chỉ quý hơn mì của ngươi, hơn nữa không trả tiền, bởi vì ta là nam nhân của nàng."
       Khách ăn mỳ thấy Điền Đào xinh đẹp, lẻ loi một mình, vốn định nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi. Giờ phút này vừa thấy nam nhân cao lớn này, lại là trượng phu nàng, liền bị dọa, cũng không dám nói chuyện loạn nữa.
       Khách trong quán không nhiều lắm, Điền Đào cũng tự làm cho chính mình một chén mì, ngồi cùng bàn với thợ rèn, bồi hắn cùng ăn.
       Hoắc Trầm ăn mì nhanh, lang thôn hổ yết liền đem một chén mì ăn xong, bưng bát lên đem nước mì nóng bên trong uống cạn, an vị ở bên bàn, lẳng lặng nhìn Tiểu Đào ăn.
       Điền Đào bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, tay nhỏ kéo tay hắn, nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn ta, nếu chàng mệt thì đi hậu trạch nằm một lát, đây là quán mì, không phải phòng bếp, có khách ở đây nha."
       Hoắc Trầm nhìn ba khách nhân đang ăn mì, thừa dịp bọn họ không chú ý, lặng lẽ cầm tay nhỏ của Tiểu Đào: "Một lát bọn họ ăn xong, nàng hãy đóng cửa quán đi, mệt mỏi đã nửa ngày, trở về nghỉ ngơi chút, ngủ một giấc thoải mái."
       "Tốt lắm, ta biết, chàng đi nhanh đi." Tiểu Đào ngượng ngùng đem tay nhỏ rút ra, đỏ mặt nhìn hắn.
       Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của tiểu tức phụ, đại thợ rèn thật muốn thơm một cái, nhưng đang ở trước mặt người ngoài, thật ngượng ngùng làm như vậy. Không có biện pháp, chỉ có thể lưu luyến không rời trở về cửa hàng thợ rèn.
       Ăn cơm no thợ rèn có sức lặc, cầm đại chuỳ lên, khoan khoái gõ thiết điều. Rất nhanh, một thái đao liền đánh thành. Hắn dùng đại kìm sắt mang theo thái đao, ném vào trong thùng nước tôi vào nước lạnh, khóe mắt dư quang thoáng nhìn một người đang bước vào cửa hàng.
       Thợ rèn một bên ngẩng đầu nhìn đi, một bên cười dài hỏi: "Ngươi muốn đánh cái gì nha?"
       Đứng ở cửa là một nữ nhân gầy yếu, trên mặt hốc hác, xương gò má cao cao lồi ra, hốc mắt có chút đỏ, vẻ mặt u sầu. Nàng co quắp xoa xoa hai tay, mâu quang có chút lóe ra. Giương mắt nhìn đại thợ rèn, liền cắn môi cúi đầu, rất nhanh lại chưa từ bỏ ý định ngẩng đầu tiếp tục nhìn.
       Hoắc Trầm có chút buồn bực, người này có thái độ khác với khách mua bình thường đến đánh thiết? Chẳng lẽ là muốn mua này nọ lại không có tiền?
       "Ngươi đến cùng muốn đánh cái gì nha? Ta ở đây trừ bỏ thiết oa, không còn thiết khí có sẵn khác, ngươi muốn thiết khí gì có thể nói với ta, thời điểm họp chợ lần sau qua lấy là được."
       Nữ nhân hai tay nắm thật chặt, tựa hồ là hạ quyết tâm rất lớn, run giọng nói: "Đại Trầm ca, ngươi không nhớ ra ta sao? Ta là Tiểu Như vị hôn thê của ngươi nha."
       Hai mắt Hoắc Trầm trừng lớn, ngốc lăng lăng nhìn về phía nữ nhân trước mặt, một lần nữa nhìn từ đầu đến chân.
       "Đại Trầm ca, ta biết, ta không nên tới tìm ngươi, nhưng mà ta hiện tại thật sự là..." Không đợi nữ nhân kia nói hết lời, Hoắc Trầm cúi đầu rống lên một tiếng: "Lăn! Lăn càng xa càng tốt, nhanh chóng rời khỏi nhà ta."
       Vừa thấy bộ dáng thợ rèn trợn mắt nhìn, nữ nhân kia cúi đầu khóc nức nở nói: "Đại Trầm ca, là ta có lỗi với ngươi. Cho dù đều do ta sai, chung quy chúng ta cũng có tình cảm thời niên thiếu. Mấy năm nay, kỳ thật ta luôn luôn nhớ thương ngươi, ngươi khẳng định cũng chưa quên được ta, ta không cầu gì chỉ mong..."
       Hoắc Trầm không muốn nghe tiếp, nổi giận nói: "Ngươi không cần ở đây nói hươu nói vượn, ai quên không được ngươi? Nếu không phải bởi vì ngươi, cha mẹ ta sao có thể buông tay mà đi, ta cùng với ngươi từ lúc đó đã là thù không đội trời chung. Đừng để cho ta gặp lại ngươi, nếu không, đừng trách thiết chùy của ta không khách khí."
       Thợ rèn không để ý nàng, xoay người cầm lấy thiết chùy, ở thiết châm thượng hung hăng đập, nữ nhân kia sợ tới mức thân mình không ngừng run lên, lui người chạy nhanh ra ngoài.
       Hoắc Trầm thở hổn hển, chọn thiết chùy, lại ở trống trơn thiết châm thượng hung hăng đánh một chút. Nếu hiện tại là tám năm trước, thời điểm cha mẹ vừa mới qua nàng ta dám tới cửa tìm, hắn thực có khả năng xúc động, cho nàng một thiết chùy.
       Nhưng hiện tại hắn không thể, dĩ nhiên qua tám năm, tâm tính hắn bình thản không ít, cũng học được khống chế chính mình. Huống chi, nương trước khi lâm chung dặn hắn, không cần đi báo thù. Bảo hắn phải sống thật tốt, tìm một cô nương tốt cưới, sinh nhi dục nữ, đem tôn tử cháu gái đưa đến trước phần mộ cha mẹ, cho bọn họ nhìn, để bọn họ yên tâm.
       Cho nên, Hoắc Trầm trở lại đại doanh trấn đã nửa năm, cũng không có đi tìm Mông gia trả thù. Tựa như đã quên đoạn chuyện cũ này, sinh sống hòa thuận với mọi người . Hơn nữa, hắn hiện tại có Tiểu Đào, không thể nhất thời xúc động cùng người khác liều mạng, hắn là nam nhân của Tiểu Đào, cần chiếu cố nàng cả đời.
       Nghĩ đến Tiểu Đào, Hoắc Trầm bỗng nhiên giật mình, Tiểu Đào đâu? Nàng không có nghe đến đối thoạt vừa rồi chứ, có phải hay không nàng sẽ hiểu lầm cái gì?
       Hoắc Trầm ném thiết chùy, đi sang quán mì cách vách, sợ tới mức hắn chân đều mềm nhũn. Điền Đào đang đứng ở cửa nhỏ giao giữa hai gian ốc, dựa trên khung cửa yên lặng nhìn hắn.
       "Tiểu Đào, nàng đều nhìn thấy?" Đại thợ rèn ngơ ngác hỏi.
       "Ân." Điền Đào nghiêm cẩn gật gật đầu.
       Hoắc Trầm cả trái tim mãnh liệt nhảy dựng lên, bất ổn. Hắn nheo mắt, cẩn thận quan sát sắc mặt Tiểu Đào, phát hiện tiểu tức phụ nguyên bản khuôn mặt đỏ ửng, giờ phút này đã trở nên thập phần tái nhợt, hai con mắt mờ mịt cúi xuống, sắc mặt ngưng trọng, một chút đều không vui.
       Hoắc Trầm lo sợ, bước nhanh đến bên người Điền Đào, cầm hai tay nàng: "Tiểu Đào, mọi chuyện không phải như nàng ta nói đâu, nàng đừng tin, ta không nàng ta đâu, nàng căn bản không phải vị hôn thê ta, ta không có vị hôn thê, chỉ có tức phụ. Nàng là vợ ta, Tiểu Đào, nàng phải tin tưởng ta, được không?"
       Điền Đào trong lòng khó chịu, thấy đại thợ rèn lo lắng. Chuyện cũ đã nhiều năm, giờ phút này bị người khác lôi ra, hồi tưởng lại chuyện cha mẹ chết thảm, hắn khẳng định đang thương tâm đi.
       "Đại Trầm ca, chàng đừng hiểu lầm, ta tất nhiên là tin tưởng ngươi ." Tiểu Đào ôn nhu nói.
       Thợ rèn lúc này mới dám thở ra một hơi, vui mừng cười nói: "Tiểu Đào, ngươi thật tốt! Vừa rồi làm ta sợ muốn chết, ta nghĩ nàng... Nàng tức giận cơ."
       Điền Đào từ trong tay áo rút khăn ra, nâng tay giúp hắn lau mồ hôi ở hai bên thái dương: "Ta làm sao có thể tức giận chứ, ta là sợ chàng khổ sở, cho nên đi qua nhìn một chút."
       Hoắc Trầm trong lòng vui mừng lại có vài phần thống khổ: "Nếu cha mẹ còn sống thì tốt quá, nhìn thấy tức phụ của ta tốt như vậy, bọn họ không biết sẽ cao hứng bao nhiêu đâu."
       "Tính tiền." Khách nhân trong quán mì hô to, Điền Đào kéo tay thợ rèn, quay lại quán mì lấy tiền.
       Hoắc Trầm cũng quay trở về tiếp làm việc, lần này động tác không nhanh như cũ, trong đầu dần hiện ra cảnh tượng tám năm trước, nhớ tới cha mẹ đính thân cho mình, còn nói muốn sớm được ôm tôn tử. Sau này, Mông Như đi theo một người xem bói rồi chạy mất, làm cha mẹ tức chết. Sau này, cha mẹ lần lượt qua đời, chính mình đi tha hương học nghệ.
       Khách trong quán mì đều đi hết, Tiểu Đào đem bàn lau sạch sẽ rồi khóa cửa lại, nhìn qua cửa sổ nhỏ, thấy đại thợ rèn không gõ thiết điều, vẻ mặt lại đăm chiêu, liền không đi quấy rầy hắn, xoay người trở về hậu trạch.
       Thợ rèn sau buổi trưa đánh xong hai thanh thái đao. Lúc hắn hồi thần lại, thời điểm qua quán mì tìm Tiểu Đào, phát hiện Tiểu Đào đã sớm không ở đây.
       Thân mình đại thợ rèn run lên, nghĩ rằng hỏng rồi, nếu Tiểu Đào thấy được bộ dáng chính mình không yên lòng, có phải sẽ suy nghĩ đến nữ nhân kia không?
       Hắn vội vàng đóng cửa hàng, đi về hậu trạch, thấy trong phòng bếp đã châm ngọn nến, Tiểu Đào đang ngồi nhóm lửa.
       Nàng hết sức chăm chú nhìn ngọn lửa, mà lửa sắp lan đến giày chính mình cũng không phát hiện, Hoắc Trầm vội vàng chạy tới, mang củi hỏa dập.
       Hắn ngẩng đầu, thật cẩn thận nhìn về phía Tiểu Đào.

[HOÀN] Đại thợ rèn tiểu mật đào - Đông Phương Ngọc Như ÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ