Chương 44

1.1K 42 0
                                    

       Vừa thấy Tiểu Đào chuẩn bị ngã sấp xuống, đại thợ rèn vội vàng nhanh nhẹn đỡ nàng.

Vòng eo tinh tế dừng ở bên trong bàn tay to rộng, thân thể phía sau treo ở giữa không trung.. Cùng lúc đó, Hoắc Trầm đứng dậy nghênh đón, tay kia thì nhanh nâng lưng phía sau nàng.

Tư thế như vậy, khiến cho phần eo bọn họ dán vào nhau, gương mặt gần trong gang tấc làm trái tim kích thích như nai con chạy loạn. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ngại ngùng tiết lộ tâm tình rung động, cái miệng đỏ bừng nhỏ nhắn tựa hồ có lực vô hình hấp dẫn, dụ dỗ hắn liều lĩnh tiến đến.

Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, hai trái tim ở mãnh liệt nhảy lên, Tiểu Đào hô hấp dồn dập, ngực phập phồng, trong miệng nhỏ thở ra nhiệt khí phun ở trên cổ đại thợ rèn.

Hoắc Trầm rốt cuộc nhịn không được , liều lĩnh hôn lên cái miệng nhỏ nhắc mê người của Tiểu Đào.

Hảo ngọt! Hảo mềm!

Hắn không dám dùng sức, nhẹ nhàng tiến tới, vươn đầu lưỡi một chút. Tư vị tuyệt vời như vậy, khiến thân thể hắn sắp nổ tung . Đại thợ rèn thấy Tiểu Đào không có phản đối, liền lớn mật dùng chút lực đạo, giữ đôi môi anh đào nhẹ nhàng lướt qua một vòng.

"Tiểu Đào, ngươi ăn ngon thật." Hắn luyến tiếc nhả ra, lại không dám lưu luyến quá lâu, sợ Tiểu Đào giận hắn. Mặc dù chỉ là hôn nhẹ nhàng như thế này, trong lòng hắn cũng trống lớn đập nhộn nhịp, không biết Tiểu Đào sẽ thế nào.

"Ngươi..." Điền Đào dĩ nhiên xấu hổ đỏ mặt, giận dữ cùng oán trách nhìn hắn một cái, liền hắn đẩy ra, chạy đến phòng cách vách.

Quả nhiên, Tiểu Đào tức giận. Thợ rèn trong lòng có chút hối hận, vạn nhất bởi vì mình mạo phạm, Tiểu Đào không chịu gả cho hắn thì làm sao bây giờ? Hắn sợ hãi đi qua, dựa ở khung cửa, dùng thanh âm khàn khàn nhẹ giọng kêu: "Tiểu Đào..."

Nồi nước mở vung, phát ra tiếng vang rầm rầm. Điền Đào ngồi ở mép giường, mặt cúi xuống, xấu hổ không biết nên gặp hắn thế nào. Nhưng mà nước sôi, nàng còn chưa làm xong mì đâu, tuy rằng giờ phút này tâm tình của nàng cũng giống như nước sôi rầm rầm nhộn nhạo, nhưng mà mì sợi cho đại thợ rèn vẫn phải làm nha.

Điền Đào hít một hơi thật sâu, cắn môi nhanh đứng dậy, giống một cỗ gió bình thường, đi qua bên người hắn.

Thợ rèn trong lòng thầm nghĩ: Xong rồi xong rồi, Tiểu Đào phải đi, nếu nàng trở về nhà, có phải hay không cùng người trong nhà nói chuyện từ hôn không. Không được, không thể từ hôn, hắn sống chết cũng không đáp ứng . Không thể cho nàng đi, thế nào cũng phải dỗ tốt nàng mới được.

Hoắc Trầm nhanh chóng xoay người đuổi theo, cánh tay dài duỗi ra, liền vòng ở trên eo nhỏ của nàng. Điền Đào vừa mới đứng lại trước thớt, cầm lấy chày cán bột không lâu, đã bị hắn từ phía sau ôm trọn trong lòng.

"Ngươi... Ngươi không buông ra ta, sao ta cán bột được?" Tiểu Đào thẹn thùng nói.

Thợ rèn bừng tỉnh ngộ, nguyên lai Tiểu Đào không có tức giận nha, là muốn làm mì cho mình, không phải phải về nhà. Hoắc Trầm buông lỏng tay ra, khóe miệng nhếch lên, mặt mày mãn nguyện nhu tình nhìn nàng.

[HOÀN] Đại thợ rèn tiểu mật đào - Đông Phương Ngọc Như ÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ