chương 77

668 25 1
                                    

       Vào tháng chín, bụng Điền Đào đã thật sự rất lớn. Hoắc Trầm mỗi ngày đều phải hỏi đi hỏi lại mấy lần, bụng có đau hay không? Có phải hay không muốn sinh? Tuy rằng Tiểu Đào nói không có cảm giác gì, nhưng mấy ngày nữa mới sinh đâu, nhưng hắn vẫn lo lắng, sớm đưa mẹ vợ đón qua, cho nàng ở phía hậu trạch chăm Tiểu Đào.
       Kỳ thật trong lòng Tiểu Đào cũng có chút lo sợ, dù sao tuổi nàng còn nhỏ, lại là thai đầu, nhưng nàng không dám biểu hiện sợ sệt ra ngoài. Vốn Hoắc Trầm cũng rất lo lắng, nếu nàng lại sợ, thợ rèn liền càng ăn không vào, ngủ không được.
       Mười lăm tháng chín là ngày hội chùa miếu, đại doanh trấn có không ít người đi hội làng mua đồ. Trên đường cái vắng lặng, nhưng trong nhà đại thợ rèn lại rất náo nhiệt.
       Điền Đào từ bình minh liền bắt đầu đau bụng, Hoắc Trầm chạy đến cửa nhà bà mụ, gọi người đến. Nhưng mà, từ sáng sớm đau đến giữa trưa, đứa nhỏ cũng chưa sinh ra.
       Điền Liễu đỡ tỷ tỷ ở trong phòng đi một vòng lại một vòng, nhị thẩm cùng tam thẩm Hoắc Trầm cũng đến, giúp đỡ nấu nước trải giường chiếu, chuẩn bị này nọ. Các nàng biết, đại cháu trai đối với tức phụ này thập phần coi trọng, chuyện sinh đứa nhỏ trọng yếu như vậy, các nàng tất nhiên phải đến hỗ trợ. Bằng không, về sau khó ra cửa, cũng sợ bị cháu nói ra ngoài.
       Cuối thu, thời tiết ôn hoà mát mẻ, nhưng Hoắc Trầm khẩn trương đầu đầy mồ hôi. Kỳ thật hắn đặc biệt muốn tự mình đỡ tức phụ đi lại, nhưng mà vóc người hắn rất cao, Tiểu Đào dựa vào người hắn không tiện bằng dựa Tiểu Liễu, Hoắc Trầm cũng chỉ thể ở một bên lo lắng.
       Nhị thẩm làm xong cơm trưa, tiếp đón mọi người cùng nhau, Điền Đào cau mày lắc lắc đầu: "Mọi người ăn đi, ta thật sự ăn không vào."
       "Không ăn sao được? Một lát sinh đứa nhỏ không khí lực nha, mau, mau tới ăn chút." Nhị thẩm cùng tam thẩm đều khuyên nàng ăn cơm, Diệp thị cũng nói, thừa dịp lúc này không đau lắm, nhanh chóng ăn nhiều một chút.
       Tiểu Đào luôn luôn nghe lời, thấy mọi người đều nói như vậy, liền cắn răng đi đến bên bàn, muốn ăn hai miếng. Nhưng là mông vừa đặt xuống ghế dựa, bụng liền đau chịu không nổi: "Ta thật sự ăn không vào..."
       Hoắc Trầm đôi mắt hoàn toàn dính ở trên người tức phụ, ánh mắt nhìn theo nàng.
       Thợ rèn rốt cục cũng nghĩ đến chính mình nên vì Tiểu Đào làm chút gì, hắn đi qua lấy một chén cơm thịt, đặt ở trước mặt tức phụ: " Tiểu Đào, đã ngồi không được thì ta múc cho ngươi ăn, ăn một miếng, ngươi liền đi bộ vài bước, như vậy ngươi liền không khó chịu."
       Điền Liễu ha ha cười không ngừng: "Nhìn anh rể ta nè, thật sự là trăm dặm mới tìm được một nam nhân tốt như này đâu."
       Trước mặt nhiều người như vậy, Điền Đào tự nhiên ngượng ngùng ăn, nhưng đại thợ rèn bướng bỉnh đứng ở trước mặt nàng, Không còn cách nào khác, Tiểu Đào chỉ phải đỏ mặt ăn cơm.
       Lần này, thợ rèn cảm thấy chính mình rốt cục cũng làm được chuyện có ý nghĩa, cao hứng vẻ mặt cười nở hoa, bưng bát đi đến bên người Tiểu Đào cùng nàng đi bộ. Chính mình cũng không ăn một miếng, chỉ nhìn Tiểu Đào với cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, thấy nàng ăn xong nuốt xuống, liền vội vàng múc cho nàng một miếng.
       Nhị thẩm cùng tam thẩm nhìn cháu trai ngốc nhà mình, liền nhịn không được cười. Diệp thị ở một bên nhìn không được: "Đại Trầm, ngươi cũng ăn chút đi, từ sáng sớm ngươi còn chưa ăn cơm đâu, Tiểu Đào lúc này đích thực ăn không được bao nhiêu."
       "Ta không đói bụng, ta nhìn Tiểu Đào ăn liền đặc biệt cao hứng." Lời này nói trắng ra, trong phòng mấy phụ nhân đều nhẹ giọng nở nụ cười.
       Điền Đào cũng bị hắn chọc cười, vừa nở nụ cười vài tiếng, bụng bỗng nhiên một trận quặn đau: "Ôi, không được, lần này thật sự muốn sinh."
       Các nữ nhân đang vội vàng buông đũa, ba chân bốn cẳng chạy tới, đỡ nàng nằm ở trên kháng, lại mất hai khắc (khoảng 30p), rốt cục cũng sinh ra một bảo bảo trắng trẻo mập mạp.
       Đứa nhỏ là nằm sấp xuất ra, nhìn không ra là nam hay là nữ, nhưng mọi người thích trẻ con, nhìn ra đứa nhỏ bụ bẫm, nhị thẩm liền ở một bên cười nói: "Nhìn một cái, bộ dáng này béo khỏe mạnh, nhìn dáng người hẳn là theo Đại Trầm, khẳng định là tiểu tử đại béo."
       Nông dân đều ngóng trông nhà mình sinh nhi tử, nhưng lúc bà mụ mang đứa nhỏ tới, mọi người phát hiện đứa nhỏ này trắng trẻo mập mạp, kỳ thật là khuê nữ.
       Diệp thị nhìn trộm về phía Hoắc Trầm, nhớ tới hắn vài ngày nay vẻ mặt sốt ruột, hẳn là luôn luôn ngóng trông có thể sinh nhi tử đi. Diệp thị có thể hiểu tâm tình hắn, nhiều gia đình đều ngóng trông sinh nhi tử đâu, đừng nói là Hoắc Trầm con một như vậy.
       Nàng có chút lo lắng thay Tiểu Đào, trước kia Hoắc Trầm đối nàng tốt như vậy, nếu là vì sinh khuê nữ, liền thay đổi sắc mặt với nàng, chỉ sợ Tiểu Đào rất khó tiếp nhận. Thời điểm ở cữ nếu tâm tình không tốt, thực dễ dàng mắc bệnh, hơn nữa Tiểu Đào tuổi lại nhỏ, vốn là lúc sinh đứa nhỏ này đã cố hết sức.
       "Đại Trầm, các ngươi đều trẻ tuổi, về sau có thể sinh vài đứa trẻ đâu. Đầu lòng là tỷ tỷ, có thể giúp cha nương chăm sóc đệ đệ muội muội. Tiểu Liễu Tiểu Anh còn có Điền Tùng, đều là Tiểu Đào chăm nom tới lớn, ngươi xem tỷ đệ bọn họ lúc đó cảm tình thật tốt a." Diệp thị vừa khuyên giải, trong lòng khẩn trương nhìn sắc mặt Hoắc Trầm.
       Hoắc Trầm hoàn toàn đắm chìm ở trong việc nữ nhi ngoan ngoãn đã sinh ra, căn bản không có chú ý tới mẹ vợ đang nói cái gì. Nhìn đứa trẻ sơ sinh nho nhỏ một đoàn, đặc biệt vui vẻ, đặc biệt muốn nhớ ôm, lại không dám vươn tay. Hắn liền ngốc hồ hồ đứng một góc nhìn đứa nhỏ, hít thật sâu, một lát cắn môi, một lát trừng mắt, cả người đầy khí lực không biết làm sao cho phải.
       Đây là muốn phát hỏa sao?
       Diệp thị càng nhìn càng lo sợ, sợ Tiểu Đào nhìn thấy vẻ mặt của hắn bị dọa mất, liền chạy tới ngồi ở mép giường, ngăn trở tầm mắt Tiểu Đào: "Tiểu Đào, ngươi không sao chứ? Có phải hay không cảm thấy trên người có chút khó chịu, nghỉ một lát, ngủ một giấc đi, đứa nhỏ vừa sinh ra, chốc lát còn muốn uống sữa đâu."
       "Nương, đứa nhỏ sao khóc suốt thế ạ? Nhi tử hay là khuê nữ?" Điền Đào yếu đuối mở miệng hỏi nói.
       Hoắc Trầm vừa rồi không có nghe thấy mẹ vợ nói chuyện, hiện tại lại nghe thấy âm thanh tức phụ, không đợi Diệp thị trả lời, hắn liền vội đáp: "Tiểu Đào, thật ngoan nha, trắng trẻo mập mạp, là khuê nữ, thật giống suy nghĩ của ta, liền gọi là A Huyên đi, thế nào?"
       Điền Đào biết Hoắc Trầm thích nữ nhi, liền mỉm cười ngọt ngào cười: "Được, chàng ôm con qua đây cho ta xem."
       Bà mụ đã dùng tã lót bọc xong đứa nhỏ, cười hề hề giao cho Hoắc Trầm: "Cha đứa nhỏ à, học ôm đứa nhỏ đi."
       Hoắc Trầm vươn hai tay tráng kiện, giống như chuyển khối thiết, muốn nâng đứa nhỏ qua. Nhị thẩm bị hắn chọc cười ha ha, đem cánh tay hắn đẩy lại, ấn xuống, dạy tư thế hắn ôm đứa nhỏ chính xác.
       "Đứa nhỏ thật nhẹ a, ôm ở trên tay đều không có cảm giác gì, giống như muốn rơi xuống." Hoắc Trầm thật cẩn thận hạ thắt lưng, tư thế ôm đứa nhỏ đặc biệt buồn cười, nhưng thực ổn trọng, đứa nhỏ khẳng định sẽ không rơi xuống mặt đất.
       Vài cái phụ nhân đều cười đi thu thập phòng ở, đem mép giường để lại cho Hoắc Trầm, cho vợ chồng son họ trò chuyện.
       Hoắc Trầm thật cẩn thận đem đứa nhỏ đặt ở bên cạnh mẫu thân, nhìn nàng, lại nhìn Tiểu Đào, hắc hắc cười.
       Điền Đào quay đầu nhìn, nhiều nếp nhăn, nhìn không ra chỗ đẹp mắt. Liền nhẹ giọng hỏi hắn: "Chàng nhìn xem con giống ai nha?"
       "Giống nàng, nữ nhi khẳng định giống nàng. Ta thấy nàng trưởng thành nhất định đặc biệt đẹp mắt, là tiểu mỹ nhân nhi, hắc hắc!" Hoắc Trầm bắt tay vào trong chăn, nhẹ nhàng nắm tay nhỏ Điền Đào: "Tiểu Đào, ngươi vất vả rồi, về sau ta nhất định sẽ chiếu cố thật hai người, không cho nàng chịu khổ cực vất vả."
       Đào Tử mân cái miệng nhỏ nhắn cười khẽ: "Ngày đó thời điểm loại kê, chàng đã đặt tên cho đứa nhỏ tên là A Huyên. Hiện tại không có thể sinh ra nhi tử, chàng cũng không thể trách ta, ai bảo chàng không lấy tên nam hài?"
       Thợ rèn có chút ủy khuất, rũ nhìn nữ nhi nói: "Ta nào có trách nàng đâu, ta vốn liền ngóng trông nàng sinh được nữ nhi, nữ nhi thật tốt a, giống như nàng a."
       Tiểu Đào biết hắn là thật thực lòng thích A Huyên, ngay ở trong ổ chăn vươn tay, ở \ trong lòng bàn tay hắn cong một chút: "Cùng chàng đùa chút, chàng thế nào còn tưởng thật a? Nhanh đi ăn cơm đi, một ngày rồi chàng không ăn cái gì, không biết là đói sao? Có phải hay không làm cha liền choáng váng."
       Hoắc Trầm lúc này mới khôi phục tinh thần, cười nói: "Được, ta đi ăn cơm, sau này chúng ta sinh nhi tử, ta dạy hắn đánh thiết, ta sẽ đem một thân bản sự truyền cho hắn."
       Tiểu Đào bị hắn chọc cười: "Xem chàng nói kìa, nhi tử sau này sẽ giống như chàng có năng lực làm việc."
       "Kia đương nhiên, nàng không có nghe sư phụ nói sao, tổ sư gia của ta là Trương Sơn tử, là thợ rèn tiền triều, rất lợi hại." Hoắc Trầm nhỏ giọng cùng Tiểu Đào khoe khoang, cũng không muốn cho người trong viện nghe được. Hắn có bao nhiêu lợi hại, tiểu tức phụ hẳn là biết.
       Hoắc Trầm lấy một chén đồ ăn, nắm hai cái bánh bao lớn vào phòng, đều luyến tiếc ngồi vào phía trước cửa sổ. Hắn cầm chén đặt ở mép giường, chính mình ngồi xổm xuống, cùng các nàng ăn.
       Diệp thị vào cửa nhìn thấy cảnh này liền nở nụ cười, Tiểu Đào thật đúng là tìm được nam nhân tốt, vừa kiên định vừa có khả năng, lại thương thê tử.
       Thời tiết tháng chín ôn hoà, thời điểm Điền Đào ở cữ một chút cũng không cần lo lắng, không cần nhìn sắc mặt bà bà, đều là mẹ nàng hầu hạ. Nam nhân mỗi ngày vây quanh mẹ con các nàng, sáng sớm liền mua đủ loại rau dưa tươi mới cùng thịt, trái cây trở về. Sợ Điền Đào ăn không đủ no, cố gắng dỗ cho nàng ăn.
       Một tháng xuống dưới, Đào Tử cùng A Huyên đều dưỡng tới trắng trẻo mập mạp, thợ rèn lại gầy một vòng. Không phải ăn không ngon, là vì mẹ vợ chăm sóc Tiểu Đào cùng đứa nhỏ, ở cùng phòng với các nàng. Hoắc Trầm không thể không đi phòng phía Đông ngủ, nhưng là buổi tối đứa nhỏ vừa khóc hắn liền tỉnh, lại ngượng ngùng đi qua xem, liền dựng thẳng lỗ tai nghe, thẳng đến khi A Huyên ngừng khóc, hắn mới yên tâm, nhưng lại không tiếp tục ngủ được.
       Trước khi thành thân hắn đều ngủ một mình, cũng ngủ thật thoải mái. Nhưng mà, từ sau khi thành thân, liền không cùng Tiểu Đào phân giường. Trước mắt mỗi đêm đều không thể ngủ ở bên người Tiểu Đào, hắn cả người khó chịu.
       Đại thợ rèn trông mong a, liền ngóng trông nhanh tới trăng tròn.

[HOÀN] Đại thợ rèn tiểu mật đào - Đông Phương Ngọc Như ÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ