chương 75

689 28 0
                                    

       "Sư phụ, sư phụ, ngươi không sao chứ?" Hoắc Trầm sợ tới mức gục ở trước mép giường.
       Mễ thị từ bên ngoài trở về, vừa thấy lão nhân giương mắt nhìn mà không thấy nói gì, cũng sốt ruột chạy tới.
       Giang Thạch thở hổn hển mấy hơi thở, chậm rãi cố tiếp tục nói: "Ngươi cùng tức phụ phải sống... thật tốt, tay nghề... Đừng bỏ đó, thời điểm hữu dụng, cần phát huy. Ta... Ta năm trước gặp một thầy bói, nhìn thấy một quyển sách cổ, trên sách nói, ngọn núi phụ cận chúng ta này, có một khối lớn, huyền thiết, cho nên ta, ta muốn lên núi... Cũng không, không..."
       Hoắc Trầm nghe liền hiểu rõ ý tứ của sư phụ, vội vàng quay đầu nói với Tiểu Đào: "Tiểu Đào, ta cho nàng chùy thủy huyền thiết, mau cầm tới đây."
       Điền Đào xoay người sang chỗ khác, lật vạt áo, đem chùy thủy buộc ở đai lưng lấy ra.
       "Sư phụ, sư phụ, ngài mau nhìn, đây là cái gì? Ngài nói một khối huyền thiết kia ta tìm được, đây là chùy thủ dùng huyền thiết làm ra." Hoắc Trầm đem chủy thủ mang ra cho sư phụ xem.
       Giang Thạch đôi mắt đục ngầu, nháy mắt liền toả sáng khác thường, hai mắt mở lớn, trên tay cũng đột nhiên có lực, vươn tay nắm chủy thủ, cầm lên xuống nhìn kĩ càng: "Không sai, hoa văn này, màu này, thật là chùy thủ huyền thiết chủy thủ a, Đại Trầm, đồ đệ tốt của ta, chuyện sư phụ không có làm được, ngươi làm được, ngươi thực là đồ đệ tốt của ta nha."
       Nhìn sư phụ cao hứng, Hoắc Trầm cũng cảm thấy cao hứng, cười hắc hắc, khiêm tốn nói: "Sư phụ, ta bản sự đều là ngài dạy, ta có thể đánh ra chùy thủ huyền thiết, liền ngài cũng có thể đánh ra nha. Ngài hảo hảo xem bệnh, chờ ngài thân thể tốt lên, ta mang ngài đi ngọn núi đó, chúng ta đem khối huyền thiết lớn kia lấy trở về."
       Giang Thạch mắt rủ xuống, tay mềm nhũn, chủy thủ suýt rớt xuống, Hoắc Trầm vội vàng vươn ta tiếp, cầm lấy chủy thủ, đặt ở lòng bàn tay sư phụ.
       "Đại Trầm, ta đã muốn... Muốn... Muốn nhận ngươi làm con nuôi, ngươi đồng ý không..." Giang Thạch kịch liệt ho khan, Hoắc Thành hiểu rõ ý tứ sư phụ, không nói hai lời, quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái: "Cha nuôi, về sau ta chính là con trai của ngài, ta sẽ dưỡng ngài."
       Giang tảng mím môi muốn khóc, kích động rơi lệ, lại không nói ra thành lời.
       "Hoắc Trầm, ngươi thật không biết xấu hổ, nhạc phụ ta đều thành như vậy , ngươi còn lừa hắn, trong nhà ngựa cũng cho ngươi, xe cũng cho ngươi, ngươi lấy gì đó còn chưa đủ nhiều sao? Bây giờ còn muốn nhận cha nuôi, ngươi là muốn kế thừa này phần gia sản đi, phi! Không có cửa đâu." Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Bùi Thiết Khánh, Hoắc Trầm lạnh mặt xoay người, cầm lấy cổ áo hắn.
       "Bùi Thiết Khánh, ta trước kia kính trọng ngươi, gọi ngươi một tiếng tỷ phu, mà lúc này ngươi còn muốn gây sự sao? Sư phụ nằm ở trên kháng, ngươi không hầu hạ liền thôi, cũng không nói cho ta biết, ngươi đến cùng là muốn làm gì?"
       Nam nhân này so với Hoắc Trầm chỉ thấp hơn một chút dáng người lại béo hơn hai vòng, hai người không chênh nhau nhiều lắm, nhưng mà thịt trên người Hoắc Trầm, đều là cơ bắp rắn chắc hữu lực.
       Bị Hoắc Trầm xốc cổ áo, Thiết Khánh người đầy thịt béo lập tức loạn hoảng. Tuy sức lực kém rất nhiều, ngữ khí lại không chút nào thay đổi, la lớn: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi không phải là tên học nghề sao? Học xong tay nghề còn không nhanh cút đi, còn nhận cha nuôi cái gì, ngươi không phải là nhìn nhạc phụ ta sắp qua đời, liền chạy tới cửa nhận cha, muốn cướp tài sản sao?"
       Hoắc Trầm tức giận đến hai mắt đỏ bừng, giận dữ hét: "Ai muốn cướp tài sản với ngươi, nếu ta thực sự nghĩ vậy thiên lôi liền đánh chết ta."
       Đào Tử sợ Hoắc Trầm thật sự động thủ đánh người, hiện tại hắn tức giận, chỉ sợ một quyền đánh xuống, có thể đem tên kia đánh chết, liền ở bên cạnh yên lặng kéo vạt áo hắn: "Các ngươi đừng ầm ỹ, sư phụ đã yếu như vậy, các ngươi còn có thời gian cãi nhau sao?"
       Hoắc Trầm thở phì phì ném Bùi thiết khánh sang một bên liền xoay người trở lại bên người sư phụ, Mễ thị liếc mắt nhìn khuê nữ đứng đằng sau cô gia, nặng nề mà thở dài: "Hắn là cho ngươi uồng bùa mê thuốc lú gì? Ngươi cứ mặc kệ hắn như vậy, ta cùng ngươi cha còn sống đâu, hắn liền vô pháp vô thiên như vậy, về sau hai chúng ta đều đi rồi, ngươi còn không bị người ta hành chết sao?"
       Giang diệp vừa rồi đã khóc một hồi, giờ phút này ánh mắt hồng hồng, bị mẫu thân mắng, lại rớt lệ: "Ta còn có biện pháp gì? Ta ngay cả huynh đệ cũng không có, còn không có con, tương lai không có các ngươi, ta có thể trông cậy vào ai?"
       "Nhị tỷ, ngươi yên tâm, sư phụ sư nương đối với ta ân trọng như núi, ta làm con nuôi. Về sau ngươi chính là thân tỷ của ta, nếu có người khi dễ ngươi, ngươi chỉ cần nói với ta, ta tuyệt không tha cho hắn, tỷ phu cũng không được. Hơn nữa, các ngươi có thể yên tâm, phòng ở, tiền tài, ta một phần đều không cần." Hoắc Trầm giọng dạc nói, Bùi Thiết Khánh tự nhiên thập phần cao hứng, nhưng Giang Thạch nằm ở trên kháng lại nóng nảy.
       Hắn run run rẩy rẩy nói không thành lời, lại níu chặt tay áo Hoắc Trầm, run run lay động.
       Hoắc Trầm nhìn xem sư phụ biểu cảm kích động, đại khái nghĩ tới suy nghĩ trong lòng hắn, liền nói thêm: "Phòng ở cùng tiền tài ta đều không cần, nhưng mà, sư phụ đánh thiết gì đó, ta muốn cầm đi, dù sao ngươi cũng không đánh thiết."
       Lời này tự nhiên là nói cho Bùi Thiết Khánh nghe, đối phương thống khoái gật gật đầu: "Hảo, mọi chuyện liền quyết định như vậy."
       Giang Thạch lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân mình run run rốt cục an tĩnh lại, ánh mắt nhìn lão bà tử nhà mình, miệng nói không nên lời nói, chỉ thở dốc.
       Mễ thị rơi lệ, cúi thân mình, chỉ vào Hoắc Trầm nói: "Ý của ngươi là, cho Đại Trầm chịu tang ngươi?"
       Giang Thạch vô lực gật đầu, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra mỉm cười.
       Kế tiếp, mọi người bận bận rộn làm lễ tang Giang Thạch, gọi khuê nữ ở Tấn Châu cùng đại cô gia cũng đến. Hoắc Trầm như nhi tử bình thường đưa tang, khiêng quan tài, so với hai nữ nhi khóc còn thương tâm hơn.
       Lo liệu xong hậu sự, Hoắc Trầm cùng Tiểu Đào chuẩn bị về nhà. Hắn thật tình muốn đưa sư nương đón về nhà, đi theo chính mình hưởng phúc. Nhưng Mễ thị nói, khuê nữ nhà có nhiều đứa nhỏ, cha mẹ chồng lại mất, muốn đi Tấn châu giúp nữ nhi trông đứa nhỏ.
       Mễ thị làm chủ phân gia cho bọn họ, phòng ở đều lưu cho nhị khuê nữ cùng cô gia, ngân lượng trong nhà nàng mang theo, đi tới chỗ khuê nữ dưỡng lão. Dụng cụ đánh thiết đều cho Hoắc Trầm, lưu luyến không rời dặn hắn phải làm việc chăm chỉ, sống thật tốt.
       Vợ chồng son ở trên đường về nhà mua cây giống, hơn nữa dụng cụ đánh thiết, tràn đầy trên xe.
       Trở lại đại doanh trấn, Hoắc Trầm lại chạy về Thâm Châu mua thêm vài loại cây giống, đem cây hoa quả trong vườn đất trống trồng đủ loại, chờ gặt thời điểm nhà Phùng Mãn thu xong lúa mạch.
       Vào tháng năm, mọi người đều mặc trang phục hè, Điền Đào bụng đã hiện rõ. Hoắc Trầm bình thường không cho nàng ra cửa, sợ bị cùng người khác va chạm vào. Nhưng đến khi người Điền gia doanh thu hoạch, lại mang theo nàng đi. Tới sớm, lúc đó người Phùng gia còn chưa có làm việc, hai cô gia tới giúp nhà nhạc phụ thu lúa mạch.
       Điền gia chỉ có hai mẫu lúa mạch, có hai thanh niên trẻ tuổi tới hỗ trợ, không tới nửa ngày liền cắt lúa mạch. Người Điền gia dừng lại uống nước nghỉ ngơi, lập tức đi nhặt mạch tuệ.
       Người Phùng Mãn thu xong một mẫu lúa mạch cuối cùng, đem mạch tuệ tỉ mỉ thu thập một lần. Vừa muốn đẩy xe ba gác trở về, liền thấy Trần Mẫn Đạt vội vàng đánh xe lừa đến, sau lưng hắn còn có xe ngựa to của đại thợ rèn.
       Phùng Mãn bình thường không xuống đất, hôm nay không thể không xuống làm việc. Phùng Mãn nhớ tới ngày ấy ở ngã tư nhà Tiểu Đào gặp bọn họ đi chúc tết, tâm tình càng thêm buồn bực, khi đó nhà mình mới mua xe ngựa, mà hiện tại... Ngựa cùng xe đều bán, ngay cả ruộng đều bán cho Trần gia.
       Nhưng mà tên thợ rèn này tới nơi này làm gì? Hơn nữa, ngồi ở trên xe là Điền Đào bụng cũng đã lớn như vậy. Mọi người đều nói Tiểu Đào có mệnh vượng phu, vốn là chính mình nhìn trúng trước, cố tình lại bị tên thợ rèn kia đoạt đi. Nếu Tiểu Đào gả cho mình, nói không chừng chuyện phát tài chính là nhà mình, không tới lượt Hoắc gia.
       Trần Mẫn Đạt buộc xe lừa, cầm thiết cày, chỉ vào trung gian một đường bờ ruộng nói: "Đại Trầm ca, đây là giới hạn, phía đông là nhà ngươi, phía tây là nhà ta. Đầu sông kia còn có một mẫu của nhà ngươi."
       Cha Phùng Mãn vừa nghe thấy liền nóng nảy: "Trần Mẫn Đạt, ngươi vừa rồi nói cái gì vậy? Chỗ ruộng này còn có phần của người khác?"
       Trần Mẫn Đạt hì hì cười: "Nguyên bản hắn không có phần , mấy ngày hôm trước nhà ta có việc cần tiền, mà cha ta lúc ra cửa tiền đều cầm hết tiền đi, không còn cách nào khác, chỉ có thể bán ra ngoài, lúc này chỉ có thể bán cho đại thợ rèn vài mẫu."
       "Ngươi..." Cha Phùng Mãn tức giận trừng mắt.
       Phùng Mãn chỉ vào Trần Mẫn Đạt nói: "Ngươi nha cái tên lừa đảo, lúc bắt đầu chính là muốn gạt người đúng không? Thời điểm ta đi lên trấn trên, thấy Tiểu Liễu giúp ngươi bán thịt, ngươi cùng tên thợ rèn kia đã sớm thông đồng với nhau, cố ý hại ta. Còn nói muốn đem dương vòng chuyển đến dưới cửa sổ của ta, hiện tại Điền gia không đồng ý giúp, đây đều là chủ ý của các ngươi."
       Trần Mẫn Đạt vân đạm phong khinh cười cười: "Ta nói phong thuỷ đều cũng có đạo lý, tin hay không tùy ngươi. Đã là của ta, ta thích bán cho ai liền bán cho người đó, ngươi cũng không thể xen vào. Đi nhanh đi, bằng không, thiết cày của ta không có mắt đâu, lúc đó cũng đừng trách ta."
       Khi nói chuyện, Hoắc Trầm cũng chuẩn bị xong thiết cày, thân thể cao lớn làm việc nhanh chóng. Ngựa có khí lực, thiết cày là chính mình đánh, cũng thực quen tay.
       Lúa mạch xung quanh đều là người Điền gia doanh, cách nhà Điền Đào không xa, ở đây có thể trông thấy nhau. Điền Liễu đang hạ thắt lưng nhặt mạch tuệ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phùng Mãn vẻ mặt cam chịu, trong lòng liền cảm thấy thích thú. Tên tiểu tử xấu xa này, trước kia vênh mặt hất hàm sai khiến khi dễ người khác, hiện tại rốt cục cũng phải chịu uất ức.
       Thôi nãi nãi đang ở ruộng nhà mình thu thập mạch tuệ, nàng cũng nhìn thấy hai cô gia Điền gia ở nhà Phùng Mãn, không khỏi líu lưỡi, đối với nãi nãi Điền Đào Đinh thị nói: "Nhà các ngươi thật sự là biết chọn cô gia nha, nhìn hai tiểu tử này xem, đều rất tốt. Nghe nói nguyên lai Phùng gia coi trọng Tiểu Đào, may mắn nàng không chịu gả cho Phùng Mãn, bằng không, hiện tại liền chịu khổ cực."
       Đinh thị nói: "Đúng vậy, cháu gái nhà chúng ta tốt như vậy, tất nhiên có thể tìm được cô gia tốt. Phùng Mãn như vậy, vừa thấy liền biết là tên bại gia tử, ai có thể mắt mù như vậy, có thể xem trọng hắn nha."

       Điền Liễu không đình chỉ, phốc xuy một chút liền nở nụ cười.
P/s: hôm nay vừa làm xong 2 tiểu luận =))) xong bài rồi 😂😂😂 mai có chap nhé

[HOÀN] Đại thợ rèn tiểu mật đào - Đông Phương Ngọc Như ÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ