chương 84

600 20 0
                                    

       Tiểu Đào đi vào phòng thu thập này nọ, thợ rèn liền ngoan ngoãn ôm A Huyên ở sau lưng nàng. Diệp thị giữ bọn họ ở lại ăn xong cơm chiều mới đi, Hoắc Trầm ngốc ngốc cười: "Không được, nương, mọi người ăn đi, ta cùng Tiểu Đào nói xong rồi, hôm nay nàng muốn làm mì trường thọ cho ta, từ năm trước đã nói rồi, ta đợi một năm a."
       Cô gia thuần phác hàm hậu, Diệp thị vừa rồi mặc dù nghe được vài câu bọn họ cãi nhau, vẫn cảm thấy là khuê nữ nhà mình chuyện bé xé ra to. Sợ nàng bởi vì chút việc nhỏ, đem quan hệ vợ chồng đang hòa hảo làm hỏng, liền đuổi theo Tiểu Đào dặn dò: "Ngươi đừng như vậy nữa, Đại Trầm đối với ngươi thật tốt a, cô gia tốt như vậy, đốt đèn lồng cũng tìm không được, ngươi đừng không biết tốt xấu."
       Điền Đào thu thập xong đồ đạc, trên lưng đeo ba lô, cẩm rổ của mình, quệt cái miệng nhỏ nói: "Nương a, ngươi sao lại chống khuỷu tay ra bên ngoài, vốn là lỗi của hắn, ngươi còn hướng về hắn, về sau hắn càng phân không rõ thị phi trắng đen."
       Hoắc Trầm ôm nữ nhi ngoan, đuổi theo chân tức phụ, vừa đi một bên liên tục gật đầu: "Đúng,Tiểu Đào nói rất đúng, là ta sai, ta lần sau nhất định sẽ chú ý, sẽ không như vậy nữa."
       Nhìn vợ chồng son cùng rời đi, Diệp thị bất đắc dĩ nhìn thoáng qua trượng phu: "Hắc, ngươi nói ta có phải hay không nói thừa."
       Điền Mãn Thương cười khẽ: "Ngươi cũng đừng quan tâm nhiều, Tiểu Đào có phúc, mới có thể tìm được một cô gia tốt như vậy, chuyện vợ chồng son của họ, làm cho họ tự giải quyết đi."
       A Huyên sắp một tuổi béo tròn, ôm ở trên tay đặc biệt nặng, cho nên mỗi lần Tiểu Đào mang nàng đi ra ngoài, đều mang ba lô để cõng nàng. Nếu ôm ở trên cánh tay, đi không được vài bước đường, Tiểu Đào mệt mỏi đầu đầy mồ hoi.
       Đại thợ rèn ôm tiểu khuê nữ, cước bộ nhẹ nhàng đi về đường nhỏ, ngẫu nhiên nhìn thấy một con bươm bướm đang bay, cha và con gái còn muốn đuổi theo.
       Tiểu Đào đi theo sau hai người bọn họ, liền suy nghĩ, đại thợ rèn thể trạng tốt như vậy a? Ôm một con heo tròn như vậy đi đường, thế nhưng một chút cũng không mệt!
       "Nương, nương... Xem, xem..." A Huyên cầm một đóa hoa dại thập phần xinh đẹp qua.
       Hoắc Trầm chỉ vào búi tóc Tiểu Đào, đối với ngoan nữ nhi nói: "A Huyên, chúng ta đem đóa hoa này cho nương con đeo được không? Khẳng định đặc biệt đẹp mắt."
       A Huyên tựa hồ là nghe hiểu lời phụ thân nàng nói, gắng sức gật đầu một cái: "Ân, hảo, hảo."
       Hoắc Trầm nắm hoa trong tay, vươn tay giúp Tiểu Đào cắm trên búi tóc, lại bị Điền Đào vươn tay ra chắn: "Ta không cần, ngươi bồi nàng đi chơi đi."
       Thợ rèn trong mắt thần thái liền tản đi, nguyên lai Tiểu Đào còn chưa có nguôi giận đâu, chuyện này có chút phiền toái , lúc này về nhà, cần phải tiếp tục dỗ nàng.
       "Tiểu Đào, nàng còn giận ta sao?" Thợ rèn đi song song cùng Điền Đào, thật cẩn thận xem xét sắc mặt nàng.
       Điền Đào không để ý tới hắn, căn bản ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, lập tức đi nhanh, lần này thợ rèn ủ rũ cúi đầu, không còn tiếp tục nhiệt tình bắt bươm bướm cùng chuồn chuồn.
       Tức phụ tức giận thực đáng sợ, khó dỗ như vậy a!
       Thành thân hai năm, hai người chưa từng cãi nhau, có đôi khi buổi tối hắn ép buộc lâu, Tiểu Đào cũng sẽ giận dữ mắng hắn vài câu, nhưng không chân chính tức giận, hắn chỉ làm nũng cầu xin tha thứ thôi, xem ra lần này là chân chính tức giận, lần này thật lao lực.
       A Huyên cũng không biết cha mẹ đang phát sinh chuyện gì, nàng còn muốn tiếp tục cùng phụ thân chơi đùa, nhưng mà phụ thân lại không phối hợp, một đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng mẫu thân phía trước, A Huyên cơ trí cũng nhìn theo, nàng cảm thấy trên người nương khẳng định có đồ chơi tốt, bằng không phụ thân sao lại nhìn nhìn chằm chằm vào mẫu thân đâu?
       Về nhà, Tiểu Đào bắt đầu rửa tay cùng mặt, làm bát mì thịt, Hoắc Trầm ở trong sân cùng A Huyên chơi đùa.
              Xuyên qua cửa sổ nhìn, có thể nhìn thấy trong đình viện một lớn một nhỏ. A Huyên ánh mắt lớn lên giống Tiểu Đào, to tròn, ngập nước, cái mũi cùng miệng lớn lên giống Hoắc Trầm, mũi cao thẳng tắp, khóe môi độ cong rõ ràng. Hai người lúc cười thức dậy, khóe miệng biểu cảm giống nhau như đúc.
       "A Huyên mau tới, đi tới, đi tới, phụ thân cho con bay cao cao." Hoắc Trầm ngồi trên mặt đất, hướng tiểu khuê nữ vỗ tay.
       A Huyên đứng cách hắn ba thước, lắc lắc thân mình nhỏ, không chịu cất bước, tiểu nha đầu kỳ thật đã biết đi, nhưng mà nhát gan, không dám tự đi, chỉ thời điểm người lớn nắm tay mới dám đi vài bước.
       Mùi mì thịt nhẹ nhàng thoang thoảng bay qua, cha và con gái đồng thời quay đầu nhìn về phía phòng bếp, Hoắc Trầm cười nói: "Thơm quá a, nương con lại nấu thịt cho chúng ta ăn, đi, chúng ta đi ăn thịt, mau tới đây phụ thân ôm nào."
       Nghe được có đồ ăn ngon, A Huyên liếm liếm môi, tự vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, khuyến khích chính mình, bắt đầu bước nhanh về phía phụ thân.
       "Ha, giỏi quá, A Huyên nhà ta còn chưa có học đi, đã biết chạy, ha ha ha..." Hoắc Trầm quay đầu nhìn về phía cửa sổ phòng bếp, quả nhiên thấy được Tiểu Đào ôn nhu nhìn A Huyên cười, nhưng sau khi thấy ánh mắt của hắn, Tiểu Đào liền ngừng cười quay đầu về hướng khác.
       Thợ rèn ảo não ngửa mặt lên trời thở dài, ngày tức phụ không vui quả thực không khó sống nha!
       Hôm nay làm mì trường thọ, đích thực ăn đặc biệt ngon, đại thợ rèn ăn một hơi hết ba bát, vừa ăn một bên vừa khen tay nghề Tiểu Đào. Điền Đào mân cái miệng nhỏ nhắn không chịu cười, liền đem một sợi mì nhỏ đặt vào bát trộn với thịt đút cho A Huyên ăn.
       Hoắc Trầm sờ sờ cái bụng tròn vo, nhìn nữ nhi mặt mày hớn hở: "A Huyên ăn thật ngon a, đây là mì trường thọ của cha, qua mười ngày nữa, chúng ta liền ăn mì trường thọ của con."
       Nghĩ đến sinh nhật A Huyên, Hoắc Trầm hai tròng mắt sáng ngời, tức phụ luôn luôn mặc kệ hắn, hắn lại tìm không ra đề tài quan gì để nói. Nay bỗng nhiên nghĩ ra mình nên cùng Tiểu Đào nói cái gì: "Tiểu Đào, A Huyên chọn đồ vật tương lai, chúng ta thế nào làm thế nào nha? Nghe nói a, sinh nhật mỗi người đều rất quan trọng, nếu một ngày ấy mất hứng, kế tiếp một năm, sẽ có rất nhiều chuyện không thoải mái phát sinh, chúng ta nên hảo hảo tính toán tính toán cho A Huyên, muốn cho nàng một năm vui vẻ mạnh khỏe nha."
       Tiểu Đào không dám cho A Huyên ăn nhiều mì sợi, liền đem một sợi mì dài ăn không tiếp tục cho nữ nhi ăn: "Thật vậy sao? Sinh nhật hôm nay nếu là có chuyện kỳ quái không vui, trong một năm sẽ có rất nhiều chuyện không vui sao?"
       Thợ rèn nghiêm cẩn gật gật đầu, thể hiện một gương mặt nghiêm túc nói: "Đương nhiên là thật, ta từ hồi nhỏ đã nghe nãi nãi nói. Nói cha ta có một năm không vui vẻ, thời điểm đánh thiết liền đập vào tay, thiếu chút nữa đem xương cốt đập nát, may mắn lúc đó chỉ dùng tiểu chùy."
       Tay Tiểu Đào đang ăn mì bỗng run lên, nàng khẩn trương nhìn đôi bàn tay to của Hoắc Trầm. Tay hắn rất đẹp mắt, khớp xương rõ ràng, rắn chắc hữu lực, một bàn tay có thể nhẹ nhàng đỡ bả vai A Huyên, tay kia thì nâng tay nhỏ bé A Huyên, tùy ý vuốt lòng bàn tay nữ nhi.
       Đào Tử biến sắc, run giọng hỏi: "Thật sao? Chàng không gạt ta chứ?"
       "Không có, ta làm sao có thể lấy chuyện như vậy lừa nàng đâu. Nhà chúng ta A Huyên sinh nhật, nhất định phải suy nghĩ kĩ một chút, ngày đó trăm ngàn không thể cho nàng khóc."
       Tiểu Đào thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng gật đầu: "Ân, ta đã biết."
       Hoắc Trầm cúi mặt cười thầm, sợ bị tức phụ nhìn thấy, liền ôm lấy A Huyên, cho nàng dẫm trên đùi cường tráng hữu lực của mình, để thân mình tròn vo nữ nhi ngăn trở khuôn mặt mừng thầm.
       Lần này hắn không có nói sai, chính mình không thẹn với lương tâm. Phụ thân hắn đích thực có một lần bị thiết chùy đập vào tay, năm sinh nhật ấy cũng đích xác phát sinh một số chuyện không thoải mái, là nương nói cho hắn, cho nên sau này, nãi nãi liền luôn chửi mắng, nói bởi vì nàng, cha mới bị đập vào tay.
       Kỳ thật lão cha đã nói qua, hắn lần đó bị đập vào tay là vì trên tay nhiều mồ hôi, tiểu chùy lại không quá trầm, liền rời tay.
       Quả nhiên, Tiểu Đào là thật tâm thương hắn, lo lắng hắn gặp chuyện không may. Từ sau khi hắn nói chuyện này, Tiểu Đào không tiếp tục mặt lạnh với hắn, hai người vui vẻ nói về chuyện sinh nhật A Huyên, liền cùng đứa nhỏ ở trên kháng chơi đùa.
       Ánh sáng mờ nhạt lay động, một nhà ba người ngồi ở trên kháng, cùng nhau chơi đùa. Hoắc Trầm nằm ở sườn kháng, Tiểu Đào cho A Huyên một cái chổi lông gà, cho nữ nhi cầm đi gãi ngứa trên cổ phụ thân.
       Tiểu nha đầu hắc hắc cười xấu xa đi qua, dùng lông gà cọ cọ mặt phụ thân, liền cười lớn hướng mẫu thân chạy qua. Hoắc Trầm nhìn bộ dáng của nữ nhi, làm mặt quỷ đuổi qua: "A Huyên, có phải hay không con trêu ta, có phải hay không? Ta cũng muốn chọc con."
       A Huyên linh hoạt hướng dưới cánh tay mẫu thân chui qua, ghé vào trên lưng nương, ôm cổ mẫu thân hướng phụ thân cười, cười đến nước miếng đều chảy xuống.
       Tiểu Đào vươn hai tay che chở A Huyên, thời điểm Hoắc Trầm hướng về phía bên trái, nàng liền vươn thân mình về bên trái ngăn trở hắn. Lúc hắn hướng về phía bên phải, Tiểu Đào lại chuyển phương hướng, nhường A Huyên mau hướng trong góc tường chạy.
       Mỗi khi Tiểu Đào ngăn trở, Hoắc Trầm liền nhân cơ hội đem nàng ôm vào trong ngực cọ cọ, còn muốn mặt dày ở trên mặt nàng hôn một cái, miệng nói năng đầy lý lẽ hùng hồn: "Không cho ta bắt A Huyên, phải cho ta hôn."
       Hắn hôn xong, A Huyên liền dùng hai tay thịt của mình chạm vào gò má mẫu thân, sau đó đem cái miệng nhỏ nhắn béo đô đô hôn lên: "Nương, con..."
       "Con nói cái gì? Mẫu thân của con? Không đúng, mẫu thân con là của ta, con cũng là của ta." Hoắc Trầm giữ A Huyên rồi ôm vào trong ngực hôn một cái trên khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn của nữ nhi một cái: "Cho ta hôn một cái, liền tha thứ chuyện xấu con vừa làm."

[HOÀN] Đại thợ rèn tiểu mật đào - Đông Phương Ngọc Như ÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ