chương 71

728 32 1
                                    

       Thời điểm Khưu thị rời đi, Hoắc Trầm cố ý quan sát sắc mặt của nàng, phát hiện môi nàng nhếch lên, vui vẻ rạo rực .
       Đại thợ rèn trong lòng vui mừng, xem ra song phương nói chuyện thật sự thuận lợi. Hắn tạm thời án binh bất động, tiếp tục đánh thiết, chỉ chờ đến buổi tối ăn cơm, mới trở về gặp Tiểu Đào.
       Buổi tối Tiểu Đào làm bánh bao thịt mà hắn thích ăn, dùng rau dại sáng sớm Điền Liễu mang tới làm, vừa thơm vừa ngon, cắn một ngụm miệng đầy dầu. Hoắc Trầm một hơi hết năm cái, vẫn là Điền Đào khuyên hắn, sợ buổi tối hắn ăn nhiều tối khó ngủ.
       "Đại Trầm ca, chàng thật lợi hại, hôm nay Trần đại thẩm tới hỏi ta chuyện Tiểu Liễu, muốn đến nhà ta cầu hôn đó. May mắn lúc trước chàng nhắc nhở ta, bằng không, thiếu chút làm Tiểu Liễu bỏ lỡ một mối nhân duyên tốt." Tiểu Đào múc cho hắn một chén canh đậu xanh qua.
       "Hắc hắc! Ta cũng là vì nàng, mới để bụng chuyện cô em sao, Tiểu Đào, cuối tháng chúng ta đi Thâm Châu một chuyến đi, ta cưới tức phụ, hẳn là nên báo cho sư phụ sư nương. Ta đánh xe chậm một chút, nàng sẽ không mệt. Chúng ta thuận tiện mang chút giống cây đào trở về, về sau, vườn trái cây nhà chúng ta cũng có thể đào mật ăn. Bất quá, mật đào trên cây ngọt, cũng không có ăn ngon bằng Đào Tử nhà ta."
       Ngọn nến mông lung, Hoắc Trầm hai tròng mắt sáng lên nhìn Tiểu Đào, nhìn khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn của nàng nhắn dần dần nhiễm rặng mây đỏ, càng nhìn càng đẹp mắt.
       Đại thợ rèn nuốt xuống nhất ngụm nước miếng, nhịn không được hướng bên người tức phụ cọ cọ: "Tiểu Đào, chúng ta đã thật lâu không thân thiết, đêm nay ta..."
       Điền Đào kinh ngạc trừng mắt lớn, trách móc nói: "Chàng không quan tâm đến đứa nhỏ sao?"
       Đại thợ rèn vội vàng làm rõ: "Làm sao có thể chứ? Ta chính là nghĩ chuyện đó không ảnh hưởng, không làm bị thương đứa nhỏ nha. Ngươi yên tâm, ta khẳng định thành thành thật thật , ta chỉ muốn... Muốn ôm nàng ngủ, được không?"
       Từ ngày xác định mang thai tới nay, chỉ có vào ngày đầu tiên bọn họ ở chúng một chăn ngủ, ngày thứ hai liền tách ra. Bởi vì một đêm đó Hoắc Trầm đều không thể ngủ được, sợ áp vào bụng Điền Đào, cho nên, Tiểu Đào sẽ không cho hắn ở cùng một chăn, vẫn là tách ra ngủ thoải mái hơn.
       Điền Đào cười cười, thu thập xong cái bàn ghế rồi đi vào trong buồng trải giường chiếu, Hoắc Trầm vẫn nhìn theo bóng lưng nàng, mong chờ tức phụ mở lòng từ bi."Không phải ta không muốn cùng chàng ngủ chung một ổ chăn, là vì chàng không ngủ được, ngày thứ hai còn phải đánh thiết, ta sợ chàng thân mình chịu không nổi a."
       "Nhưng mà Tiểu Đào à, ta đặc biệt muốn ôm nàng, liền ôm một lát được không?" Đại thợ rèn tội nghiệp nói, Tiểu Đào không thể không đáp ứng.
       Nhưng mà, hắn vào trong chăn sẽ không ngoan ngoãn, mới đầu hắn còn thành thành thật thật ôm nàng, ngửi mùi hương thơm ngát của nàng, đặc biệt thỏa mãn. Sau này liền kéo tay nàng qua vuốt ve, cuối cùng...
       Tiểu Đào cảm thấy đại thợ rèn không có thành thật như trước kia, nhưng mà nương theo ánh trăng nhìn bộ dáng hắn nằm mình trong ổ chăn ngủ say, nàng lại có chút đau lòng. Nam nhân khí thế bừng bừng, nàng cũng vì đứa nhỏ, mỗi ngày hắn bận rộn đi sớm về muộn, nếu không phải hôm nay thật sự nhịn không được, cũng không có nháo nàng.
       Ngày hôm sau thời điểm ăn điểm tâm, vợ chồng son nhiệt tình đàm luận chuyện vườn trái cây. Dù sao đây là khối đất đầu tiên nhà mình mua, còn lớn như vậy, tuy là núi, nhưng cũng có thể thu không ít trái cây.
       Nói xong, Hoắc Trầm bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, tựa hồ đang suy xét chuyện gì, Tiểu Đào gọi hắn ba làna, mới hồi phục tinh thần lại, buông bánh bao trong tay nói: "Tiểu Đào, Phó Lập đã xảy ra chuyện, đột nhiên ta vừa mới nghĩ đến, Phùng Mãn cùng Đỗ Bảo Trụ có phải hay không cũng xảy ra chuyện? Dù sao nhà chúng ta còn có bạc, nếu Phùng gia bán ruộng đất, chúng ta liền mua hết, nàng xem thế nào."
       Tiểu Đào suy nghĩ, cũng gật đầu nói: "Ân, chàng nói có lý. Không có khả năng chỉ có Phó gia gặp chuyện, hai nhà kia hẳn là cũng không tốt lắm. Chẳng qua... Phùng gia thực sĩ diện, có thể bây giờ còn không thể hiện ra ngoài, hơn nữa, cho dù nhà bọn họ muốn bán, cũng sẽ không bán cho chúng ta. Trước kia chèn ép cha ta như vậy, luôn dương oai diễu võ khoe khoang nhà bọn họ nhiều tiền nhiều đất, nay bị chúng ta mua hết, chẳng phải là tự đánh vào mặt mình sao?"
       Hoắc Trầm ngay cả bánh bao cũng không tiếp tục ăn, uống một chén cháo, liền đi về phía cửa hàng: "Tiểu Đào, nàng không cần suy nghĩ nhiều, ta là nam nhân, ta sẽ tìm cách."
       Vào cửa hàng thợ rèn, Hoắc Trầm mở cửa nhưng không có buôn bán, mà là lập tức đến cửa hàng thịt Trần gia đối diện. Trần gia ba người đang ở bận việc từ trong hầm mang ra thịt heo, muốn mở sạp bán hàng.
       Thấy Hoắc Trầm vào cửa, lão Trần thịt heo cười hề hề nói: "Đại Trầm, nghe nói tức phụ ngươi có thai, chúc mừng ngươi nha! Sớm như vậy đã tới mua thịt cho  tức phụ ăn, Tiểu Đào theo ngươi thật đúng là hưởng phúc."
       Hắn nói hai câu này vào đúng chuyện vui, đều là lời Hoắc Trầm thích nghe. Vui mừng cười cười, Hoắc Trầm không chút nào khiêm tốn trả lời: "Đúng vậy, Tiểu Đào nhà ta có thai, mùa thu sẽ sinh, ta đang cao hứng a."
       Trần Mẫn Đạt đã biết việc mẫu thân cùng Tiểu Đào nói chuyện không tệ, hôn sự của mình cùng Tiểu Liễu tám, chín phần sẽ thành công, liền vội vàng cùng thợ rèn thân cận: "Đại Trầm ca, về sau chúng ta cũng là cửa hàng đối diện, lại là anh em đồng hao, thân càng thêm thân a. "
       Hoắc Trầm cười ha ha, đắm chìm ở trong tương lai tốt đẹp. Khưu thị thấy bọn họ cũng không nói về vấn đề chính liền nói, cầm lên một khối thịt sườn, mang đến trước mặt Hoắc Trầm: "Đại Trầm thấy thế nào, khối thịt này tốt nhất, mua cho Tiểu Đào ăn đi, không cần trả tiền, nói là đại thẩm đưa được."
       Hoắc Trầm lúc này mới nhớ tới việc mình muốn làm, vội vàng khoát tay cảm tạ y tốt của Khưu thị, liền hướng phụ tử Trần gia, nói: "Ta không phải đến mua thịt, trong nhà ta còn thịt a. Ta là muốn nói với các ngươi một chuyện, Mẫn Đạt nếu có thể đem chuyện này làm tốt, Tiểu Liễu khẳng định đặc biệt cao hứng."
       Trần Mẫn Đạt hai mắt sáng ngời, Điền Liễu luôn luôn ghét bỏ chính mình làm việc không tốt, nếu có một cơ hội biểu hiện, hắn khẳng định muốn tranh thủ thay đổi ấn tượng của mình với người trong lòng a, hắn nhất định phải cho Tiểu Liễu đối vị hôn phu nhìn với cặp mắt khác trước.
       "Chuyện gì a, ngươi nói mau, đừng thừa nước đục thả câu a." Trần Mẫn Đạt sốt ruột nói.
       Hoắc Trầm lúc này không nhanh không chậm nói: "Ngươi còn nhớ rõ ngày đó cùng đại thiếu gia đổ phường trong thành một vài người kia không?"
       "Nhớ nha, có một người là Phó Lập ngày hôm qua đến chợ, trong nhà có một vườn trái cây, hiện tại cũng bán cho ngươi. Còn có một tên là nhi tử Đỗ gia bán rượu trắng tên là Đỗ Bảo Trụ, một tên mập mạp nữa ... Ta không biết, như thế nào, bọn họ có liên quan gì với Tiểu Liễu?" Trần Mẫn Đạt nghi hoặc không hiểu.
       Giờ phút này, Hoắc Trầm trong lòng có chút đắc ý nhỏ, tuy rằng Trần Mẫn Đạt ở trong thành đọc sách vài năm, nhưng là ở chuyện này vẫn nghe mình an bài binh bày trận. Liền thanh thanh cổ họng, trầm giọng nói: "Người kia tên là Phùng Mãn, là người Điền gia doanh, chính là cùng thôn với Tiểu Đào. Cả nhà người này đều không tốt, ỷ vào trong nhà có hơn mười mẫu, có chút tiền tài, liền khi dễ cha Tiểu Đào. Ngươi biết chuyện cha vợ của ta té gãy chân chứ?"
       "Biết a, vì chuyện này, ta mới thường xuyên cho Tiểu Liễu xương cốt, cho nàng về nhà nấu canh." Trần Mẫn Đạt làm sao có thể đã quên chuyện cha Tiểu Liễu bị thương, nếu không là bởi vì chuyện này, có lẽ Điền Liễu sẽ không tới giúp mình bán thịt heo.
       "Đều là vì Phùng gia chèn ép, không cho cha vợ tiếp tục làm việc ở nhóm thợ, hắn vì muốn làm việc, mới bị ngã từ trên nóc nhà xuống, ngã gãy chân. Ngươi nghĩ, Tiểu Đào cùng Tiểu Liễu có thể không hận Phùng gia sao?" Hoắc Trầm cũng không nóng nảy, hướng từng bước.
       Phụ tử Trần Mẫn Đạt liên tục gật đầu: "Việc này rơi vào trên người ai cũng không thể chịu nổi, Phùng gia thật sự quá đáng."
       "Cho nên a, ta muốn, Phó gia đã ngã ngựa, phỏng chừng Phùng gia cũng không dễ dàng. Nếu nhà bọn họ bán, ta liền mua tất cả, cho Tiểu Đào hả giận. Nhưng mà, nếu ta đi mua, sợ rằng nhà bọn họ không chịu bán. Ta muốn cho ngươi ra mặt đi mua, ta ra tiền, liền tính là ngươi mua rồi, ta lại mua của ngươi, tức chết bọn họ." Đại thợ rèn vừa nói, một bên liền cảm thấy có chút hả giận.
       "Hảo a, Đại Trầm ca, thực không nhìn ra ngươi còn có tâm nhãn đâu, lợi hại a thật lợi hại! Hảo, ta xem việc này, Điền gia doanh cách trấn trên không xa, mua về sau chính mình trồng là được, chuyện tốt a, cha, nhà chúng ta muốn mua một chút hay không?" Trần Mẫn Đạt ánh mắt giảo hoạt nhìn về phía lão cha, công lao này cũng không thể cho đại cô gia một mình đoạt đi, tự bản thân nhị cô gia cũng phải ra chút lực.
       Trần thịt heo thận trọng suy nghĩ, gật đầu nói: "Nhà chúng ta mấy năm nay cũng để ra chút bạc, trừ bỏ dành cho ngươi cưới vợ, còn lại có thể mua ruộng đất, chính là luôn luôn không có người bán. Nếu mà Phùng gia bán, chúng ta vừa vặn thừa dịp cơ hội này mua tới vài mẫu. Trong nhà có thể lấy ra bốn mươi lượng bạc, giá trước mắt là tám lượng bạc một mẫu, có thể mua năm mẫu, còn lại liền để Đại Trầm mua đi."
       Song phương nói chuyện ổn thỏa, liền chia hai đường. Hoắc Trầm mang theo Tiểu Đào trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, âm thầm hỏi thăm tình huống trong nhà Phùng Mãn. Trần Mẫn Đạt đi cửa hàng rượu trắng Đỗ gia, cũng nói bóng nói gió chuyện này.
       Cuối cùng, hai người gặp mặt, cùng nhau nói ra tình hình thực tế hai nhà bọn họ. Đỗ Bảo Trụ cùng Phùng Mãn đều thua không ít tiền, nhưng mà của cải Đỗ gia dày, cửa hàng rượu trắng là sản nghiệp tổ tông truyền xuống, không cần bán phòng, tiền gửi trong ngân hàng đủ trả nợ. Đỗ lão gia tức giận đánh Đỗ Bảo Trụ một trận, tuy là nổi nóng nhất thời, bất quá quả thật cũng cảm thấy tiểu tử này luôn đi xung quanh chuốc họa, còn không bằng ở nhà. Tuy rằng không kiếm được tiền, nhưng mà không gây tán gia bại sản nha.
       Nhưng Phùng gia không may mắn như vậy, tiền gửi ngân hàng không đủ cho hắn trả nợ, chỉ có thể bán. Cha Phùng Mãn luyến tiếc, ai ngờ một ngày, Phùng Mãn đã bị người ta chặt đi ngón tay út.
       Chuyện cho tới bây giờ, không thể trì hoãn. Vốn Trần thịt heo cảm thấy gừng càng già càng cay, muốn tự thân xuất mã. Trần Mẫn Đạt lại kiên quyết không chịu buông qua muốn nhân dịp này lập công.
P/s: ad đã edit được 1/2 chương 72 mà lỡ không ấn save nên tối nay chỉ có 1 chương nhé, mai sẽ có chương 72 👋👋👋

[HOÀN] Đại thợ rèn tiểu mật đào - Đông Phương Ngọc Như ÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ