chương 82

597 22 6
                                    

       Ăn xong điểm tâm, Tiểu Đào đeo ba lô lên lưng, đem A Huyên đặt vào bên trong, liền mang theo rổ đi họp chợ. Hoắc Trầm cũng muốn đi theo, nhưng mà đã đáp ứng người ta nhanh chóng đánh xong thái đao, cũng chỉ có thể ở lại cửa hàng đinh đinh đang đang đánh thiết .
       Rất nhanh, thái đao đánh xong, cho vào nước lạnh, cho thêm phần gỗ cầm tay, để ở trên quầy hàng, chờ người nọ tới lấy.
       Hôm nay sinh nhật, hắn không muốn đem thanh bảo kiếm kia ra đánh, đã nghĩ xem buổi họp chợ này có bao nhiêu nông cụ cần đánh, đánh cho bọn họ là được. Nếu người đánh thiết ít là tốt nhất, hắn có thể về phía hậu trạch cùng tức phụ đứa nhỏ chơi đùa, có một sinh nhật vui vẻ.
       Nhàn rỗi không việc gì, Hoắc Trầm đem tiền tráp lấy ra đếm tiền, đây là tiền ngày hôm qua bán, nhìn không đủ một điếu, để lại không đếm. Thời điểm chưa có A Huyên, đều là Tiểu Đào đếm tiền, nhưng mà hiện tại Tiểu Đào phải ở hậu trạch trông đứa nhỏ, vài ngày rỗi đến cửa hàng.
       Dựa theo tiêu chuẩn mười xấp tiền, ngay ngắn chỉnh tề, vừa khéo là hơn một trăm văn, hắn tìm một cái dây thừng, tính toán đem một trăm văn buộc thành nhất tiểu xuyến, cho Tiểu Đào tiêu vặt.
       Lúc sau người mua thái đao đã trở lại, giơ thái đao vừa đánh xong lên xem xem, thấy lưỡi dao thép tinh chỉnh tề sáng loáng, thân đao bóng lưỡng, rất vừa lòng, liền thống khoái thanh toán năm mươi văn tiền, cầm đao đi.
       Hoắc Trầm liền đem tam văn kia ném vào trong tráp, dùng dây thừng buộc đủ hai trăm văn, buộc thành một cái kết.
       Đột nhiên có người vào cửa hàng. Hoắc Trầm ngồi ở ghế tựa, cầm trong tay một chuỗi tiền buộc xong xoay người lại, theo quán tính hỏi: "Ngươi muốn đánh cái gì nha?"
       Bước vào là một nữ nhân, trong tay nắm tay một nam hài tử thực gầy, cao đến bả vai nữ nhân kia. Nàng đi đến trước mặt Hoắc Trầm, không nói gì, lại quỳ gối xuống: "Đại Trầm ca, ta biết ta không nên tới tìm ngươi, nhưng mà ta thật sự cùng đường rồi."
       Hoắc Trầm liền phát hoảng, nhìn chăm chú, nguyên lai là Mông thị. Trước đây nàng đã tới một lần, Hoắc Trầm chưa từng cho nàng sắc mặt tốt, vẫn nghĩ về sau sẽ không lại nữa, không biết vì sao hiện tại lại xuất hiện.
       "Ngươi tới làm gì? Ta không phải cùng ngươi nói rõ sao, không được lại đến nhà ta." Thợ rèn mặt trầm xuống nói.
       "Đại Trầm ca, trước kia là ta có lỗi với ngươi, nhưng chúng ta chung quy đã từng đính thân, so với người khác tự nhiên quan hệ gần hơn. Nhà ta đứa nhỏ bị bệnh, cha nó không chịu quan tâm, bỏ lại chúng ta chạy mất. Hiện tại ta không có tiền cho đứa nhỏ xem bệnh, tốn mấy lượng bạc, ca tẩu ta không cho ta tiền, ta cùng người khác mượn một ít cũng không đủ. Thật sự không còn cách nào khác mới đến cầu ngươi, cho dù ta có lỗi với ngươi, nhưng đứa nhỏ là vô tội, hắn rất đáng thương, cầu ngươi cứu hắn đi." Mông thị khóc nói.
       Hoắc Trầm nhìn lướt qua tiểu nam hài sắc mặt tái nhợt kia, quỳ ở nơi đó cúi đầu xuống, đích xác là đáng thương: "Hắn đáng thương, cùng ta không có quan hệ gì, cũng không phải hài tử của ta. Ngươi hại chết cha mẹ ta, ta sẽ không cứu đứa nhỏ của ngươi, không trả thù ngươi đã là không tệ rồi ."
       Mông thị liên tục dập đầu khẩn cầu: "Ngươi cũng có đứa nhỏ đúng không, ngươi coi như là tích phúc cho đứa nhỏ mình được không? Cứu đứa nhỏ của người khác, đứa nhỏ nhà mình khẳng định sẽ có phúc báo."
       Hoắc Trầm đem mặt chuyển hướng sang một bên, lười nhìn nàng ta: "Ngươi nhanh lăn, ta không muốn gặp ngươi. Muốn tìm người cứu đứa nhỏ thì kiếm chỗ khác, ta đây không có tiền cho ngươi."
       Mông thị cắn môi nhìn một chuỗi tiền trong tay hắn: "Ngươi là người ở trấn trên có tiền nhất, ngươi không có, vậy ai còn có thể có? Ta đã đau khổ cầu ngươi ngươi không chịu, ta đây phải đi tìm tức phụ ngươi, ta nhận được mặt Tiểu Đào."
       Hoắc Trầm vừa nghe xong liền nóng nảy: "Ngươi nói cái gì, tìm Tiểu Đào nhà ta, ngươi dám?"
       Mông thị vì cứu đứa nhỏ nên mặc kệ mọi chuyện, dứt khoát nói: "Ta sao lại không dám, ta đi nói với nàng, đây là con của ngươi, thời điểm mười năm trước đính hôn ngươi làm ta có thai, hiện tại đứa nhỏ vừa khéo mười tuổi, ngươi thấy chết không cứu, ta xem nàng nói như thế nào."
       Thợ rèn tức giận lập tức đứng lên nói: "Ngươi dám ở trước mặt Tiểu Đào nhà ta nói hươu nói vượn, xem ta có đánh nát miệng ngươi không. Ngươi nhanh cút đi, không cút đừng trách ta không khách khí."
       Mông thị khóc lớn nói: "Ta cũng không muốn như vậy, nhưng mà ta không cầu ngươi không được, ta cũng chỉ có thể làm như vậy, nói không chừng Tiểu Đào có thể cứu hắn đâu."
       "Phi! Tiểu Đào nhà ta mới sẽ không tin ngươi nói." Thợ rèn ngoài miệng nói cường ngạnh, trong lòng đã có chút phát run. Nếu Tiểu Đào thật sự tin thì làm sao bây giờ, hắn nên giải thích như nào mới tốt.
       "Ngươi cho ta chút tiền, ta liền sẽ không dây dưa ngươi. Cũng sẽ không đi tìm tức phụ ngươi, ngươi coi như tiền miễn rủi ro đi." Mông thị đi phía trước vươn tay ôm lấy chân Hoắc Trầm.
       Hoắc Trầm vẻ mặt đỏ bừng, vội vàng gạt tay nàng ta: "Ngươi buông ra ta, để cho ta nhìn thấy ta tính toán chuyện gì xem. Hừ"
       Mông thị dùng tất cả khí lực ôm chân hắn, thợ rèn hạ thắt lưng không tiện, túm hai tay kéo không ra, lại cảm thấy Tiểu Đào có thể đã trở về, sợ nàng thấy một màn này chính mình cũng không biết nói sao cho đúng, liền tức giận đem một chuỗi tiền ném xuống đất: "Cho ngươi, ta miễn rủi ro đi, mau cút, bằng không ta đổi ý."
       Mông thị nhặt tiền lên, kéo con, nhanh chóng chạy đi.
       Cửa hàng thợ rèn tiếp tục an tĩnh, đại thợ rèn ngồi suy sụp ở ghế tựa, trong lòng lo lắng. Hỏng rồi, không nên cho nàng ta tiền. Vạn nhất Tiểu Đào biết mình cho nàng tiền, chẳng phải là càng nói càng không rõ sao? Nếu Tiểu Đào hiểu lầm thì làm sao bây giờ, nếu Mông thị lần sau lại dùng chiêu này thì làm sao bây giờ, nếu Mông thị ở bên ngoài nói lung tung...
       Hắn vỗ vỗ ót, thầm mắng chính mình vừa rồi thế nào lại nhất thời xúc động suy nghĩ không rõ ràng, hiện tại có nên đuổi theo nàng ta đem tiền trở lại.
       Thời điểm hắn thở dài sốt ruột, sợ gặp ai đó thì Tiểu Đào mang theo rổ đồ ăn vào cửa, thẳng đến khi tráp tiền, nhìn thoáng qua bên trong có ba đồng tiền, quay đầu gọn gàng dứt khoát hỏi hắn: "Ngày hôm qua tiền bán đâu?"
       Hoắc Trầm trong lòng lộp bộp một chút, đầu đổ đầy mồ hôi. Nhìn Tiểu Đào sắc mặt âm trầm, đại thợ rèn sợ tới mức không biết nói cái gì cho phải."Ta... Ta hai ngày nay không bán được."
       "Người vừa rồi mua thái đao đâu, cũng chưa trả tiền?"Tiểu Đào vành mắt có chút đỏ.
       Thợ rèn không dám nhìn ánh mắt nàng, rũ mắt xuống, lắp bắp nói: "Người nọ... Người nọ hắn, hắn, hắn muốn khất hôm khác trả."
       "Vừa rồi chàng gặp vị hôn thê trước kia phải không, chàng không cho nàng ta tiền?" Tiểu Đào âm thanh đột nhiên cao lên, A Huyên sợ tới mức ở phía sau oa lên khóc một tiếng.
       Đại thợ rèn sợ tới mức trong lòng phát hỏa, bế A Huyên ra, dùng khuê nữ che sắc mặt của bản thân không bình thường, vội vã nói: "Không cho, Tiểu Đào ta thực không cho nàng ta, nàng cùng ta không có quan hệ gì, ta làm sao có thể cho nàng ta tiền chứ? Sẽ không , sẽ không."
       Điền Đào nhìn hắn một cái, cầm rổ bước nhanh về hậu trạch. Thợ rèn ta đều run lên, thành thân lâu như vậy, hắn chưa từng thấy Tiểu Đào phát giận, hôm nay là lần đầu. Sợ tới mức hắn lại càng không dám thừa nhận, ôm A Huyên theo vào hậu trạch, đi theo phía sau Tiểu Đào giải thích: "Tiểu Đào, ta cùng Mông thị thật sự cái gì cũng không có. Trước kia ta đính hôn là cha mẹ quyết định, ta không thích nàng ta, thật sự không thích nàng ta. Ta chỉ thích một mình ngươi, Tiểu Đào, ta hôm nay thấy mí mắt giật liên hồi, ta liền biết có chuyện không hay ho."
       Điền Đào đem rổ ném xuống sàn, không nói một tiếng vào buồng trong, ngồi ở trên mép giường, không chịu nhìn hắn.
       "Tiểu Đào... Tiểu Đào, nàng đừng như vậy, đừng như vậy được không? Nàng nói sẽ làm cho ta mì trường thọ, ta đói bụng, Tiểu Đào nàng đi làm được không?" Thợ rèn mềm giọng cầu xin, vẻ mặt đáng thương, nhưng Tiểu Đào lại không liếc mắt nhìn hắn một cái.
       Hoắc Trầm đem A Huyên đặt ở trên kháng, ngồi xổm bên người Tiểu Đào, vươn tay sờ tay nhỏ bé của nàng, lại bị Tiểu Đào né tránh.
       "Hoắc thợ rèn có ở nhà không? Ta muốn đánh một cái thiết cày." Trong cửa hàng truyền đến thanh âm một người nam nhân.
       Hoắc Trầm đi đến bên cửa sổ nói: "Hôm nay ta không làm việc, cái gì cũng không đánh, ngươi đi đi."
       "Thế nào có thể không nhận việc chứ, ta cần dùng a." Người nọ cũng không chịu đi.
       Điền Đào bỗng nhiên đã mở miệng: "Ngươi không nhận việc vậy kiếm tiền kiểu gì, theo ngày hôm qua đến bây giờ cũng chỉ kiếm được ba đồng sao?"
       Hoắc Trầm quay đầu, có chút ủy khuất nhìn về phía Tiểu Đào: "Ta đây đi làm việc, nàng nấu cơm đi, được không?"
       Điền Đào không quan tâm hắn, chỉ ôm lấy A Huyên, ôm tới nơi cách xa mép giường một chút.
       Hoắc Trầm chỉ thể vào trong cửa hàng nhận việc, nói cho nam nhân kia lần sau họp chợ tới lấy, hắn liền quay đầu nhìn về phía hậu trạch. Đã thấy Tiểu Đào lại cõng A Huyên đi ra, trong tay thay bằng một cái rổ không, hắn vội vàng nghênh đón: "Tiểu Đào, nàng đi đâu?"
       "Ta chưa mua xong đồ ăn đâu, bây giờ tiếp tục mua đồ ăn." Điền Đào lạnh mặt nói.
       "Ta cùng nàng đi đi, ta ôm A Huyên." Hắn vươn tay đến muốn bế đứa nhỏ.
       Điền Đào chuyển thân mình, không khách khí trừng hắn một cái: "Ngươi còn không mau đi đánh thiết, ta không cần ngươi ôm đứa nhỏ nha."
       Đại thợ rèn có chút không biết làm sao, ánh mắt cầu xin nhìn về phía tiểu tức phụ: "Nàng cho ta đi với, ta... Ta lo lắng."
       "Ngươi có phải hay không sợ ta đem tiền cho người khác?"
       "Không đúng không đúng, Tiểu Đào, nàng thích cho ai liền cho người đó, ta không sợ, cũng không quản." Thợ rèn cúi đầu, hối hận âm thanh càng nói càng nhỏ.
       "Tốt, vậy ngươi thích cho ai thì cho người đó đi, ta cũng không quản ." Điền Đào xoay người bước đi.
       "Tiểu Đào, ta không phải ý tứ này, ta không cho nàng ta, thật sự không cho nàng ta." Thợ rèn vươn ta đi kéo ống tay áo Tiểu Đào, lại bị nàng gạt ra.
       "Ngươi đi đánh thiết, đừng đi theo ta." Tiểu Đào nhanh chóng bước đi, thợ rèn chỉ thể ngây ngốc đứng tại chỗ.
       Làm sao có thể nhất thời xúc động cho Mông thị tiền chứ, là bị chó ăn mất đầu óc sao? Hiện tại Tiểu Đào tức giận, vậy phải làm sao bây giờ?
       Thợ rèn trở lại cửa hàng, một bên dùng đại chuỳ gõ khối thiết, một bên miên man suy nghĩ. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt. Liền ngóng trông một lát Tiểu Đào trở về liền hết giận, nàng nấu cơm, hắn trông đứa nhỏ, đến buổi tối hảo hảo yêu thương nàng, dỗ nàng, có lẽ liền qua.
       Nhưng mà, chờ mãi không thấy Tiểu Đào trở về, trên đường người đi đường còn rất ít, thợ rèn chạy tới cửa nhìn, phát hiện đã sắp tan chợ. Trong lòng hắn càng căng thẳng, một dự cảm xấu nổi lên trong lòng, vội vàng khóa khóa cửa, vội vã hướng đầu phố chạy.
       "Đại nương, ngươi gặp Tiểu Đào nhà ta không? Huynh đệ, ngươi có thấy Đào Tử cùng A Huyên nhà ta không?" Thợ rèn gấp gáp hỏi mọi người bên đường, "Đại Lượng ca, Tiểu Đào nhà ta có hay không tới chỗ ngươi mua đồ ăn? Đại thẩm, ngươi thấy Tiểu Đào nhà ta không?"
       Thợ rèn gấp muốn khóc, Tiểu Đào đã đi đâu, thế nào lại không thấy tăm hơi đâu? Vừa rồi mình không nên cho nàng đi ra ngoài, hôm nay sao có thể luôn làm việc sai lầm chứ.

[HOÀN] Đại thợ rèn tiểu mật đào - Đông Phương Ngọc Như ÝWhere stories live. Discover now