Hoắc Trầm đứng trước lò lửa, bên cạnh là cửa sau vào hậu viện, bên ngoài là đang nhìn xem sắt dài được nung như thế nào, nhưng thật ra là đầu óc tâm trí đều đang bay đến hậu viện hướng thân ảnh đang bận rộn trong bếp kia.
Trên nóc nhà khói bếp bay lên, trong phòng bếp hơi nước tràn ngập, Hoắc Trầm bỗng nhiren cảm giác được không khí đã lâu hắn không được cảm nhận---không khí có gia đình.
Hắn trở lại nơi này hai tháng, tuy rằng bài trí trong phòng đều không có thay đổi, chính là cha nương đều không còn, liền nghĩ mỗi ngày đều kiếm nhiều tiền, hắn vẫn như cũ không cảm nhận được ấm áp vui sướng. Lần trước Tiểu Đào hàm thịt cho hắn, hắn thật sự vui vẻ, lại không giống như bậy giờ chỉ được đứng nhìn nàng trong bếp bận rộn xa như vậy. Sân lớn, lại cách hai phòng kỳ thật hắn cũng không nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn kia, chính là hắn biết, tiểu cô nương ở trong bếp đang vì hắn mà chuẩn bị cơm trưa mà vội tới vội lui. Hắn ngẫu nhiên sẽ thấy thân ảnh nhỏ xinh kia loé qua cửa sổ một cái, trong lòng hắn chính là một trận rung động.
" Hoắc thợ rèn, ta vừa đặt của ngươi một cái cuốc đã làm tốt rồi sao?"
Một hán tử đi đến, đối với Hoắc Trầm nói một tiếng. Thấy hắn không có phản ứng, người kia đành phải đi ra phía trước hai bước, duỗi tay vỗ lên vai hắn: " Hoắc thợ rèn..."
Hoắc Trầm đầu óc đang miên man suy nghĩ, không chú ý đến có người đột nhiên tới vỗ lên vai hắn. Hắn sợ tới mức mãnh liệt xoay người lại, từ bản năng tự vệ bàn tay to giơ lên túm lấy tay người kia thiếu chút nữa đem người kia hất ngã xuống đất.
" Hoắc thợ rèn....ngươi, ngươi làm sao vậy?" Hán tử kia cũng bị Hoắc Trầm làm cho hoảng sợ không nhẹ.
" không... không có gì." Hoắc Trầm lắc lắc đầu, thần trí trên mây như được kéo trở lại, lúc này mới thấy rõ người trước mắt: " ngươi tới lấy cuốc đúng không? Đã làm tốt rồi."
Hắn đem cuốc mới đánh rất tốt đưa cho hán tử, thu tiền, liền đi theo bước chân người nọ tiễn hắn ra đến tận đường cái. Hán tử nông gia thập phần ngượng ngùng, liên tục xua tay làm hắn trở lại, cảm thấy Hoắc thợ rèn này đặc biệt nhiệt tình, còn tiễn hắn ra tận đường cái.
Kỳ thật, Hoắc Trầm chỉ là muốn ra nhìn một chút trên đường xem có còn người họp chợ bên ngoài hay không thôi. Nhìn trái nhìn phải, hắn đặc biệt cao hứng trên đường vắng tanh, chỉ còn lại vài người đang đi nhanh trên đường. Hoắc Trầm quay trở lại cửa tiệm, đem hai cánh cửa sắt nặng nề đóng lại, không dọn dẹp lại bên trong tiệm, liền lập tức hướng hậu viện mà đi.
" Tiểu Đào, người đến họp chợ đều không còn nữa, người đến lấy cuốc cũng lấy rồi, ta không có khoá cửa, chỉ là đóng lại, ta ở chỗ này nhìn nếu có người tới ta liền chạy ra trước ứng phó, nếu có người hỏi ta liền nói tới hậu viện ăn cơm muội xem như vậy có được không?" Hoắc Trầm ánh mắt long lanh, tràn đầy chờ mong nói.
Nam nhân cao lớn cường tráng như vậy, trên người cơ bắp cuồn cuộn, lại thật cẩn thận mà cười nịnh nọt với nàng, dúng ánh mắt thấp thỏm nhìn nàng. Hồi tưởng lại lúc trước, chính mình bị hắn doạ sợ đến nỗi không dám nói một lời, Tiểu Đào cười cười: " có cái gì mà không được, vừa lúc mì sợi chín rồi, ta còn muốn ra phía trước gọi ngươi đó, mau ăn đi, ta rốt cho ngươi chén nước mát."
Được Tiểu Đào cho phép, Hoắc Trầm đặc biệt cao hứng, hắc hắc mà cười đi đến nhìn nàng. Hai cánh tay trắng nõn, bàn tay nhỏ bé mềm mại, tay phải cầm vợt bằng tre, tay trái đỡ lấy bồn gỗ, vớt mì đang sôi dùng sục trong nồi rư ngoài bỏ bào bồn gỗ.
Hơi nước theo động tác của nàng phiêu phiêu đãng đãng, khuôn mặt nhỏ của Tiểu Đào bị hơi nước hun đỏ ửng lên. Hoắc Trầm nhìn nàng chằm chằm trong lòng nghĩ: nếu hoa đào có thể ăn, sợ cũng không ngọt bằng khuôn mặt nhỏ này của Tiểu Đào.
Tiểu Đào đem mì sợi trụng qua nước lạnh, dùng đũa vớt ra một chén lớn, lại múc hai muỗng tương đậu rải lên trên, cầm chắn bưng đến bàn bát tiên: " Hoắc đại ca, mau tới nếm thử xem sao."
Thấy phía sau không có động tĩnh gì, Tiểu Đào nghi hoặc mà quay đầu lại, liền thấy bộ dáng Hoắc Trầm như đang lọt vào sương mù, ngây ngốc không biết đang suy nghĩ cái gì.
" Hoắc đại ca mau tới ăn nhanh a, ngươi còn đứng đấy làm gì?"
Tiểu Đào nâng tay lên lau đi mồ hôi bên thái dương.
Hoắc Trầm đang đứng đó ngẩn ngơ bỗng phản ứng lại, chạy về phía tây phòng, dùng bột bồ kết rửa sạch tay, giặt sạch sẽ khăn rồi đưa cho Tiểu Đào: " Tiểu Đào, muội chắc rất mệt đi, muội lau mặt đi. Khăn này ta đã giặt qua vài lần rồi rất sạch."
" được" Tiểu Đào không khách khí mà tiếp nhận lấy khăn, cầm lấy lau mồ hôi.
Hoắc Trầm chậm rãi ngồi lên ghế, nhìn khăn được nàng lau trên trán, thái dương, trên cằm chậm rãi lướt qua cổ, cảm giác buổi tối hôm đó lại trở về, hắn theo bản năng khép chân si ngốc nhìn nàng, lầm bầm nói: " Tiểu Đào, muội thật đẹp!"
Mặt nhỏ của Tiểu Đào đỏ lên, gục đầu 지은xuống, che đi vẻ mất tự nhiên trên mặt, nhưng khoé miệng lại cong cong, có tiểu cô nương nào không thích được người khác khen đâu. Hơn nữa nàng biết, Hoắc thợ rèn cũng không phải là có ý định đùa giỡn như bọn lưu manh đầu đường kia, hắn là chân thành khen nàng. " ngươi rốt cuộc có ăn không nha? Vừa rồi còn không phải kêu đói sao, ta khổ cực làm cho ngươi, ngươi lại không chịu ăn. Ngươi nếu như vậy lần sau ta không làm nữa."
" ta ăn ta ăn mà, ai nói ta không ăn, ta sắp chết đói rồi."
Hoắc Trần nhanh chóng cầm bát lên, gắp một đũa mì to lên hạ miệng thật to cho mì vào miệng: " thơm! Thật thơm! Ngon thật, thật sự rất ngon!"
Tiểu Đào biết tay nghề của mình vãn không tồi, được khen ăn ngon như vậy cũng là có trong dự kiến của nàng, lại nhìn bộ dáng ăn ngấu nghiến của hắn mà buồn cười, lại đoạt đôi đũa từ tay hắn, hờn dỗi nói: " ngươi ăn như vậy mà có thể thấy ngon sao? Sao không để mặt ngươi với tương trộn đều lên luôn đi?"
Thấy tay nhỏ ngay trước mặt, giúp hắn trộn đều bát mì sợi lên. Theo đông tác của nàng từng sợi mì trắng trắng mềm mềm được bọc trong váng dầu cùng thịt vụn. Hoắc Trầm bị nàng đoạt đôi đũa trong tay, liền để hai tay lên bàn, lẳng lặng nhìn bàn tay nhỏ bé kia đang đảo qua đảo lại mì trong bát của mình.
Bỗng nhiên, đáy lòng hắn vừa động nhìn xem sợi mì, lại nhìn ngón tay tinh tế trắng nõn lại mềm thật giống như mì sợi kia vậy. Mà hắn tay vừa to lại không trắng như nàng nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng giống như đống thịt vụn kia. Lòng bàn tay hắn ngưa ngứa, làm cho hắn có chút run rẩy, đôi tay này cũng không biết làm sao vậy, trước kia chỉ biết nắm đại chuỳ to mà làm việc, bây giờ tự nhiên đặc biệt muốn sờ thử bàn tay mềm mềm trắng trắng kia một chút, nhớ tới lần trước bàn tay nàng để trong lòng bàn tay mình tựa hồ đã rất lâu rồi không nhớ rõ cảm giác nữa, lâu đến mức tâm đều khó chịu, muốn được chạm nhẹ một lần nữa.
Lần trước chỉ là sợ soạng trên mu bàn tay, lúc này hắn muốn cầm ngón tay nàng, muốn cùng nàng mười ngón tay đan vào nhau.
Chính là hắn biết hắn không thể làm như vậy.
Rồi lại nhịn không được mà mơ tưởng: có thể hay không một ngày nào đó hắn cũng có thể làm như vậy.  

[HOÀN] Đại thợ rèn tiểu mật đào - Đông Phương Ngọc Như ÝWhere stories live. Discover now