508. Ngủ đàng hoàng với ta một lần

70 5 0
                                    

Diệm Thiên Ngạo nắm lấy cằm của tôi nói: "Người đẹp như mây thì không sai, nhưng ta có thích dùng hay không lại có sai sao? Em đừng suy nghĩ linh tinh nữa, ta chỉ có hai đứa con là Thiên Hựu và Lệ Húc thôi."

Tôi đẩy tay anh ra nói: "Thật sao? Anh chưa từng nghĩ tới sẽ sinh con với Chung Nhược Hi à?"

Tôi vừa nhắc tới Chung Nhược Hi, mặt tên chết tiệt liền sa sầm xuống. "Không phải đã nói không lôi chuyện cũ ra rồi à? Sao em còn nhắc tới cô ấy?"

Tôi thoáng sửng sốt, tôi đâu có lôi chuyện cũ ra chứ? Tôi chỉ nói đùa mới nhắc tới thôi, anh cần gì phải tỏ ra không vui như vậy?

Chẳng lẽ bởi vì tôi nhắc tới Chung Nhược Hi sẽ làm anh khó chịu, hay là sợ tôi tranh cãi ầm ĩ làm anh không thoải mái?

Tôi hy vọng khi chúng tôi nhắc tới Chung Nhược Hi sẽ nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, nhưng trên thực tế không phải vậy.

Anh từng yêu sâu đậm như vậy, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được.

Trái tim phụ nữ cũng thật kỳ lạ. Lúc nào cũng thích nói gì đó để thử thăm dò xem đối phương có coi trọng mình không. Nhưng biểu hiện của đối phương lần nào cũng làm cho mình thất vọng.

Thật ra, có lúc không phải vì một người một việc, mà bởi vì thái độ của đối phương. Cứ như vậy, người hoặc việc đó trở thành ngòi nổ, sau đó hai người làm ầm lần.

Có đôi khi người đàn ông cũng không biết vì sao, chuyện rất bình thường trong mắt bọn họ lại là chuyện lớn trong mắt người phụ nữ, một khi tranh cãi ầm ĩ liền cảm thấy người phụ nữ hết thuốc chữa, đang cố tình gây sự.

Tôi biết rõ đạo lý này, cho nên không muốn ầm ĩ với anh, vì vậy dứt khoát im lặng.

Diệm Thiên Ngạo thấy tôi không nói gì nữa, anh thở dài nói: "Em đừng náo loạn nữa, được không?"

Tôi ngất. Tôi đã không nói, vậy làm sao có thể nói là gây náo loạn chứ? Chẳng lẽ anh muốn tôi tranh cãi với anh mới gọi là ân ái sao?

Tôi ném trả quyển sách cho anh, nói: "Anh xem sách của anh đi, không cần phải nói chuyện với tôi làm gì."

Tên chết tiệt đặt quyển sách sang một bên và kéo tôi nói: "Ta không muốn ầm ĩ với em vì quá khứ. Em muốn sống bình thản, ta đã cố gắng làm rồi, cho nên em đừng tiếp tục nhắc tới quá khứ rồi gây sự nữa, được không?"

Anh càng nói vậy thì tôi lại càng khó chịu. "Tôi gây sự sao? Sao bây giờ tôi nói cũng không thể nói vậy? Chung Nhược Hi là cái gai trong tim anh, còn là cấm kỵ của anh. Tôi nói ra thì thế nào! Thật buồn cười, tôi lại không muốn ầm ĩ với anh, anh cứ ngậm miệng không phải khỏi ầm ĩ hay sao?"

Tôi càng nghĩ càng giận nên nói chuyện không lựa lời. "Còn nữa, tôi tận mắt nhìn thấy cô ta chết đến xương cốt không còn, anh một lòng dùng thần khí cứu cô ta. Bây giờ thần khí ở trong cơ thể, nếu anh muốn nói chuyện với tôi, vậy tôi xin chăm chú lắng nghe."

Diệm Thiên Ngạo không lên tiếng đi về phía cửa, tôi cũng im lặng không nói.

Trong lòng tôi hiểu rõ, chúng tôi ở với nhau đã có hai mặt con thì không chỉ đơn giản là chắp vá cho xong, không thể vĩnh viên không cáu giận. Vợ chồng cãi nhau rất bình thường, nữa là tôi và tên chết tiệt đều không phải là loại người khoan hồng độ lượng, lòng bao dung cũng không n như vậy. Cũng bởi vì chúng ta quá để ý tới đối phương mới không ngừng tranh cãi nhau vì một câu nói, một việc gì đó.

[Q2] Quỷ Hôn - Phù HoaWhere stories live. Discover now