494. Thời cơ chưa đến

72 5 0
                                    

Sau khi Tinh Hàn mở rộng tấm lòng, cậu ta cũng không né tránh tôi nữa, có căn cơ thân thể khôi diệt, mặc dù cậu ta không thể không sợ trời không sợ đất giống như lúc trước, nhưng ít nhất có thể bảo vệ bản thân mình, đối với cậu ta mà nói con đường tu hành còn rất dài, nhưng tôi tin tưởng cậu ta có thể kiên trì.

Một tháng sau, bên phía Linh tộc vẫn không truyền đến tin tức tốt gì, mặc dù tôi cũng đã sớm cảm giác được, nhưng vẫn không nhịn được mà mất mát, lúc nào có thể tìm Lệ Húc trở về đây?

Chuyện này giống như cây kim đâm vào trong lòng tôi, vẫn luôn giày vò tôi, thời gian trôi đi từng ngày, mặc dù chúng tôi không ngừng tìm kiếm, nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức nào.

Nghe nói Trần Tú Tài nhận một đồ đệ nhỏ, là cô nhi, anh ta thường xuyên chạy trốn đến Quỷ giới, mở miệng ngậm miệng đều là đồ đệ kia của anh ta, giống như con trai ruột của anh ta vậy. Thường xuyên nhắc đến, tất nhiên tôi sẽ nhớ kỹ rồi, đồ đệ nhỏ tên là Đinh Tây Lâm, nhưng mà anh ta nói Đinh Tây Lâm không thể lường trước được, tôi hỏi vì sao còn muốn nhận, anh ta nói là duyên phận, tất nhiên phải thuận theo mệnh trời.

Hình như người áo đen cũng không còn quan tâm đến chuyện của đá tiên đoán nữa, cuối cùng cũng không đi tìm Trần Tú Tài gây phiền phức nữa, nhưng tại sao hắn lại muốn bắt Lệ Húc đi chứ? Tên chết tiết nói chắc không phải là người của Linh tộc muốn bắt Lệ Húc đi, mà chính là bị người khác sai khiến, người của Linh tộc không có bất kỳ thù hận nào với Quỷ giới, vì vậy không có khả năng đến tìm phiền phức.

Tôi vô cùng hi vọng người áo đen lại đi tìm Trần Tú Tài đòi đá tiên đoán, như vậy tôi có thể tra ra tung tích của hắn. Tôi còn nắm giữ được một manh mối, đó chính là, nếu như người áo đen là thần, liệu có thể trốn ở Thiên giới không? Tôi bảo tên chết tiệt thường xuyên đi dạo trên Thiên giới một chút, nhất định không thể bỏ qua một đầu mối có tác dụng nào cả.

Nhưng mà dường như tên chết tiệt không muốn đi Thiên giới lắm, vì vậy tôi cũng không ép buộc, có lẽ đến Thiên giới sẽ khiến anh nhớ đến những chuyện đau lòng trước kia, vị trí Thiên đế bây giờ đã thay đổi thành người khác, có lẽ thấy vật sẽ đau buồn.

Thật ra đối với Yên Vũ Hề này tôi cũng không có bất kỳ ý kiến gì, dù sao anh ta là bạn bè chí giao với sư phụ tôi, huống chi anh ta còn từng giúp đỡ tôi.

Liên quan đến thân phận của tôi và em trai Tinh Hàn, Yên Vũ Hề đã không có bất kỳ thái độ gì, cũng không hề truy cứu, có lẽ là anh ta quá tự tin, hoàn toàn không để chúng tôi vào mắt, cũng có lẽ vì anh ta cho rằng chúng tôi căn bản sẽ không ngốc đến mức đấu với anh ta, mà có đấu cũng không đấu lại anh ta.

Tôi mượn cớ đi thăm sư đệ tôi để đến Thiên giới, sau đó đi dạo rất lâu trên Thiên giới rồi mới đi tìm sư đệ tôi. Cậu ta vẫn mỗi ngày một mình tu hành, sau đó chăm sóc những hoa cỏ mà sư phụ để lại, vừa khéo khiến tôi ngửi thấy mùi hương tản ra trước khi hoa tươi héo tàn, hương thơm kỳ lạ tỏa ra, có một loại cảm giác khiến người ta ngửi thấy mà không nhịn được đau buồn rơi lệ.

Ngửi thấy mùi thơm này, thật sự khiến cho người ta rơi lệ, lần trước khóc trước hoa là bởi vì tôi thật sự khó chịu nên mới khóc, nhưng mà lần này muốn khóc, thật sự là vì mùi thơm của hoa này.

[Q2] Quỷ Hôn - Phù HoaWhere stories live. Discover now