337. Giao dịch

129 5 0
                                    

Trong lúc nhất thời tôi vẫn tin lời Trần Phong nói, đầu óc hỗn loạn, không biết phải phản ứng lại như thế nào. Tôi từng vô tình xông vào tầng thứ nhất của địa ngục, thấy Bạch Linh và Sở Hùng bị nhốt ở chỗ đó, tuy nói tầng thứ nhất không có gì nguy hiểm, nhưng lần lượt thấy được người còn sống mà trước khi chết bị giày vò đau khổ, trong lòng dĩ nhiên cũng tổn thương mạnh mẽ.

Tầng mười tám, tầng cuối cùng của địa ngục, còn là nơi thống khổ như thế nào? Tôi không dám nghĩ tới.

Tôi yên lặng nhìn chằm chằm Trần Phong hỏi: "Ông rốt cuộc muốn như thế nào? Muốn ở chỗ này giết tôi một cách trắng trợn sao? Trần Phong, ông đừng quên, ông và tôi đều là người, ông giết tôi thì chẳng khác nào phạm pháp, ở chỗ này ông muốn thu hút người đến thẩm tra, sau này ông cũng sẽ phải vào địa ngục như vậy thôi, người giết người chắc chắn không thể trở thành thần tiên."

Trần Phong nói ngay: "Tôi tự nhiên lại đi giết người làm gì? Cô nhóc cô đánh giá tôi quá thấp rồi, mọi trường hợp tôi đều sẽ không giết người , cô phải biết rằng mỗi ngày biến mất một mạng người cũng sẽ ghi lên nhân quả của tôi, tôi cần gì phải uổng công vô ích. Nhắc tới đây mới nhớ, nếu không phải biết lão Vương, tôi quả thật rất muốn cái mạng cô, à, phải nói là mượn tuổi thọ của cô dùng một chút, cái này không gọi là giết người, gọi là mượn mạng."

Hahaha, nói dễ nghe thật đấy, mượn mạng, ai cho mượn, rõ ràng là cướp!

Tôi thật sự muốn ông trời mở mắt ra xem, thu nhận lão yêu ma như ông ta, đỡ cho ông ta tiếp tục ở lại thế gian hại người.

Nhưng mà ông ta lại nói nể mặt lão Vương mà tha thứ cho tôi, chẳng lẽ là lão Vương sao?

Quái lạ, đi theo lão Vương cũng lâu rồi, kiểu người như ông ta sao lại quen biết với Trần Phong, nghe hai người nói chuyện có vẻ còn rất có giao tình, không ngờ thế giới này rộng lớn như vậy, sao tôi đi đâu lại cũng gặp người quen thế chứ, tìm một công việc mới cũng có người đối đầu, xem ra tôi thật sự vẫn nên thắp hương bái phật, thành tâm mà cúi lạy.

Tôi không đoán ra được động cơ của Trần Phong, nhưng cũng không muốn yếu thế ở trước mặt ông ta, để cho ông ta cảm thấy tôi dễ bắt nạt, cho nên tôi mới lạnh nhạt hỏi: "Đã như vậy rồi, ông còn đến tìm tôi làm gì? Nửa đêm canh ba hai người đàn ông lại đến nhà của phụ nữ như tôi, không cảm thấy có chút gì đó sao? Mấy người dù sao cũng treo bảng đạo sĩ, không sợ tổn hại danh dự sao?"

Khóe mắt Trần Phong có chút mấp máy, có lẽ cũng cảm thấy bản thân cũng là một người lớn tuổi, còn bị người khác nói là lão già không đứng đắn, trong lòng cũng có chút e ngại.

Ho khan mấy tiếng nói: "Tôi đến tìm cô là để có giao dịch, tôi sống đến cái tuổi này rồi, không có người đẹp bên cạnh cũng chả sao, cô tuổi còn trẻ không có người đàn ông cùng con cái của mình, quãng đời còn lại biết sống thế nào đây?"

Nói xong, Trần Phong lại muốn đứng dậy rời đi, tôi cũng không biết nghĩ như thế nào liền lên tiếng gọi lại. "Đừng có nói chuyện vòng vo, có chuyện gì mau nói cho rõ ràng, nếu như là thứ có lợi, tôi có lẽ có thể cân nhắc một chút xem có thể hợp tác với ông không ."

[Q2] Quỷ Hôn - Phù HoaWhere stories live. Discover now