431. Trở về nhà

74 4 0
                                    

Gần như dùng hết toàn bộ sức lực, tôi giữ chặt tên chết tiệt trong vòng tay của mình, rất sợ nếu buông tay thì anh sẽ biến mất, khiến cho tôi tỉnh giấc.

Từ trước đến nay, tôi luôn vừa yêu vừa hận anh, không bao giờ đủ can đảm để nghiêm túc đối mặt với tình cảm của mình dành cho anh. Vừa rồi, chỉ trong nháy mắt đó, tôi mới nhận ra rằng tôi thực sự muốn yêu anh nhiều hơn.

Anh lặng lẽ rời xa tôi và rời khỏi thế giới của tôi như thế, không biết rằng đã bao nhiêu đêm, mỗi khi tôi nhớ về anh ấy, tôi cảm thấy thế giới của mình sụp đổ. Nếu không có sự tồn tại của Thiên Hựu, tôi sợ tôi sẽ không thể chịu đựng được rồi.

"Thiên Ngạo,Đừng đi! Đừng rời xa tôi, tôi thực sự sẽ không tranh cãi với anh nữa, cứ cho là bây giờ anh lợi dụng tôi, lừa dối tôi đều không thành vấn đề, chỉ cần anh quay trở lại, trở về bên cạnh tôi, mọi thứ khác đều không quan trọng. Đừng để tôi một mình, thực sự rất mệt mỏi!"

Trong bối rối, tôi không biết rằng bản thân mình đang nói gì, cũng không biết mình phải làm gì, chỉ là cảm thấy rằng nếu bây giờ tôi không nói ra thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa! Có lẽ một ngày nào đó,anh sẽ không còn xuất hiện trong giấc mơ của tôi và hoàn toàn biến mất trong thế giới của tôi như thế.

Đôi môi lạnh giá bịt kín miệng tôi, tôi không thể nói thêm nữa, chỉ có hôn sâu anh, khi anh nhập vào cơ thể tôi mà không báo trước, tôi vẫn chưa quen với việc run rẩy.

Đau, thực sự đau, nhưng tôi vô cùng hài lòng. Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, ít nhất là bây giờ tôi sẽ không chịu thua.

Tôi ngước mắt lên và nhìn vào gương mặt tên chết tiệt, bày tỏ tình cảm nồng nàn nói: "Thiên Ngạo, tôi rất nhớ anh, thực sự, tôi rất yêu anh!"

Nở một nụ cười, ngón tay thon dài vuốt những sợi tóc trên mặt tôi, Diệm Thiên Ngạo nhẹ nhàng nói với tôi: "Ta vẫn thích em gọi ta là tên chết tiệt."

Liên tục hỏi, tôi rơi vào bóng tối, khi tỉnh dậy chỉ có trần nhà trắng lóa. Tôi vô thức sờ tay lên chỗ giường bên cạnh, nó trống không. Tôi căng khóe miệng, thế giới càng trở nên trống trải.

Tôi di chuyển phần thân dưới của mình, á, đau mỏi không thôi, tôi không thể chịu đựng được và phát ra tiếng, nỗi đau sau khi nguyên thần bị thương còn đau hơn nỗi đau thể xác.

Tôi sờ vào viên ngọc trắng trên cổ và nó vẫn ổn, viên ngọc trắng vẫn không có nhiệt độ như cũ, chắc chắn đó chỉ là mơ mà thôi.

Tôi không biết nên giải thích như thế nào về những ảnh hưởng còn lưu lại sau một tình yêu rõ ràng như vậy, dù sao đó cũng không phải lần đầu tiên, tôi cũng đã quen rồi, truy cứu hay không truy cứu đều không có ý nghĩa đối với tôi. Tôi không muốn phân biệt đúng sai, thế giới không có Diệm Thiên Ngạo thì sống trong giả dối có liên quan gì.

Ngược lại, nếu có thể, tôi thà ngủ mãi không dậy, ngày ngày sống trong giấc mơ, ngắm nhìn gương mặt Lão đầu.

"Mẹ đang nghĩ gì vậy? Chà, ra ngoài lâu như vậy, có phải mẹ chỉ nghĩ về việc chơi không? Cũng không biết đường về nhà, còn không biết xấu hổ nói con, mẹ nhìn mẹ xem, có phải mẹ còn ham chơi hơn con không?

[Q2] Quỷ Hôn - Phù HoaWhere stories live. Discover now