492. Không như ý muốn

65 4 0
                                    

Khi tôi đi đến bên cạnh thằng bé, nó mới ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Mẹ vừa mới gọi con à?"

Tôi nghi ngờ liếc nhìn Bạch vô thường, trong mắt của cô ấy tràn đầy bất đắc dĩ, lắc đầu với tôi!

Từ lúc tôi đến không phát ra tiếng động nào, Thiên Hựu sao lại có phản ứng như vậy, thằng bé bị sao vậy chứ?

Tôi vỗ vai của Thiên Hựu, nói: "Con không phải mệt rồi à? Nếu cảm thấy không thoải mái thì đi nghỉ đi, hoặc là đi ra bên ngoài đi dạo chút đi, thả lỏng tâm tình thì không sao nữa."

Thiên Hựu rũ mắt nói: "Bên ngoài không có gì thú vị cả."

Câu trả lời này làm tôi á khẩu không nói gì được, trước kia thằng bé thích nhất là đi ra ngoài chơi, hiện giờ thế mà lại nói với tôi là không có gì thú vị, trời ơi, sau khi trưởng thành còn phải trả giá đau đớn như vậy sao, vậy thì trưởng thành có gì vui vẻ.

Tôi không phải là một người mẹ nghiêm khắc, lúc này, tôi không biết nên ứng phó như thế nào, liếc nhìn Bạch vô thường, để cho cô ấy kéo Thiên Hựu đi ra ngoài giải sầu, kết quả cô ấy chỉ lắc đầu với tôi.

Không có biện pháp, tôi cắn răng nói: "Con ở trần gian không phải là có người con gái mình thích hay sao? Không đi ra ngoài như vậy, con không lo lắng sao? Đi tìm cô bé đó chơi đi, sông núi nước non ở trần gian rất đẹp! Đi đi, đi đi, mẹ sẽ không nói gì đâu."

Thiên Hựu lãnh đạm trả lời: "Mẹ nghe được ở đâu vậy? Haha Cả đời này con không có ý đinh cưới ai! Mẹ sẽ không thật sự cho rằng con có người phụ nữ nào ở bên ngoài đó chứ!"

Tôi sửng sốt một lúc, mới ý thức được, thằng nhóc này biểu hiện ra ngoài không phải là muốn giấu diếm tôi, mà là muốn đem mình trở thành một tên thiếu niên phong lưu, nhưng trên thực tế, tâm của nó đã cạn kiệt rồi, kể từ sau khi Tử Diên chết, tâm của nó cũng chết theo rồi.

Để một người không am hiểu về diễn trò như tôi mà cũng nhìn ra nó diễn xuất vụng về như vậy, bị người ta hiểu lầm, cũng không tự minh oan cho mình, trải qua một thời gian lâu như vậy rồi, đến bây giờ tôi mới biết, vết thương trong lòng của nó vẫn chưa thể khép lại được.

Tên khốn kiếp kia trải qua nhiều sóng gió như vậy, cũng chưa từng gặp chuyện này, còn nó chỉ là một cậu bé, vừa mới trở thành một người đàn ông, làm sao có thể thích ứng nhanh mọi chuyện như vậy được!

Trong thân thể của mỗi người đều sẽ tồn tại một người như vậy, cho dù sống hay chết, trong lòng cũng đều sẽ có một phần mộ cô độc, chôn vùi người mà mình không thể quên.

Tôi không thể quan tâm nhiều như vậy, kiên quyết kéo nó dậy, để cho Bạch vô thường đi ra ngoài tản bộ với nó.

Trước kia, Diệm Thiên Ngạo không phải cũng vì Chung Nhược Hy mà không vực dậy nỗi hay sao, bây giờ anh không phải là tốt lên rồi sao.

Tôi đặt mông ngồi xuống vị trí Thiên Hựu vừa ngồi, nhìn thấy đồ trên bàn nó, phát hiện trong một quyển sách kẹp một tờ giấy.

Tôi rút ra nhìn, nhất thời bị dòng chữ trên đó làm kinh sợ.

Đây là một bài thơ, một bài thơ có thể làm cho người khác rất khó chịu. Tôi bắt đầu nghi ngờ, trước đó tôi đoán được thân phận thật sự của Tử Diên, việc này rốt cuộc có làm sai hay không.

[Q2] Quỷ Hôn - Phù HoaWhere stories live. Discover now