Chương 184: Biến cố

155 4 0
                                    


  Buổi sáng thứ hai sau khi hồi phủ, Hàn Vân Tịch phát hiện Long Phi Dạ lại mất tích.

Điều ngoài ý muốn chính là, Sở Tây Phong lại mời Cố Bắc Nguyệt đến Phù Dung viện, nói là Long Phi Dạ lúc ra ngoài đã giao phó rằng, bảo Cố Bắc Nguyệt đến bắt mạch cho nàng, xem xem cơ thể đã hồi phục chưa.

Đừng nói đến việc Sở Tây Phong bị dọa cho sợ hãi, ngay đến cả Hàn Vân Tịch vì được sủng ái quá mức mà sinh lo sợ, lần đầu tiên phát hiện ra tảng băng lớn này thật ra lại không hề vô tình, lạnh lẽo như gương mặt.

Cố Bắc Nguyệt sau khi kiểm tra cẩn thận, cũng không có cách nào có thể lý giải được tại sao nàng lại hôn mê lâu như vậy, chỉ có thể đoán là do sợ hãi cộng với việc mệt mỏi quá độ cho nên mới dẫn đến lao lực.

Cơ thể của Hàn Vân Tịch, thì nàng đương nhiên sẽ tự biết được, nàng liền gạt chủ đề này đi, hỏi Cố Bắc Nguyệt về việc ôn dịch.

Thuốc giải vừa đến, liền kịp thời cứu chữa và phòng bệnh, trong ngoài cung đều tràn ngập đại hỉ. Chỉ là, Thiên Huy hoàng đế lại không vui nổi, ngày ngày lạnh mặt, vài nô tài phạm phải lỗi nhỏ trong cung đều bị phạt nặng, khiến cho lòng người sợ hãi.

Hàn Vân Tịch biết lần này mình đã đắc tội với Hoàng thượng rồi, nhưng mà, chuyện này sợ cũng không được, nàng coi như là đang nghe chuyện tiếu lâm thôi vậy.

"Vương Phi nương nương, nghe nói vị Cố Thất Thiếu kia là trang chủ của Thiên Hương trà trang?

"Thiên Hương trà lâu cũng là của hắn đấy, chỉ là đã bị đóng cửa rồi thôi."

Hàn Vân Tịch vừa nhớ đến dáng vẻ thiệt thòi của Cố Thất Thiếu ở trong khách điếm vào hôm đó, liền thấy buồn cười, cái tên không biết lễ độ đó, rất đáng bị Long Phi Dạ xử lý.

"Thật không ngờ trong tay hắn lại có Tử Ngải Thảo." Cố Bắc Nguyệt thăm dò nói.

Hàn Vân Tịch không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho là Cố Bắc Nguyệt đang tò mò, cho nên nói hết chuyện Cố Thất Thiếu biết võ công, biết độc y cho hắn.

Đáy mắt Cố Bắc Nguyệt xẹt qua một tia phức tạp, chỉ gật gật đầu: "Đúng là một người kỳ lạ."

Hàn Vân Tịch cũng không nói nhiều về Cố Thất Thiếu, mà hưng phấn nói về việc mua thuốc ở Dược Thành, loại chuyện đào được được liệu quý này, chỉ có thể chia sẻ với "lọ thuốc" Cố Bắc Nguyệt, thì mới có được sự đồng cảm.

Hai người trò chuyện, bất giác đã đến chạng vạng, Sở Tây Phong và Triệu ma ma ở một bên lẳng lặng nhìn, nhìn thế nào cũng thấy không thoải mái.

"Sở thị vệ, có phải là ngài nên đưa vị thái y này đi rồi không?" Triệu ma ma thấp giọng.

"Khách quý của Vương Phi nương nương, bà dám đuổi?" Sở Tây Phong hỏi ngược lại.

Triệu ma ma đương nhiên là không có cái gan này, bà thành khẩn nói: "Sở thị vệ, lần sau đừng tìm Cố thái y đến xem bệnh nữa."

Hôm đó, sau khi Cố Bắc Nguyệt rời đi, Hàn Vân Tịch vốn định đến Hàn gia, nhưng mà nghỉ một chút, lại bất giác ngủ mất, ngủ một mạch đến khi trời sáng.

Muốn làm chuyện giải độc này cần phải tiêu tốn không ít tinh lực của người, nhưng mà, Hàn Vân Tịch lại chưa từng bắt đầu hệ thống giải độc.

Mấy ngày tiếp theo, người đều không muốn nhúc nhích, nhưng mà, cơ thể vẫn đang tốt, nàng chỉ cho rằng là do những ngày này ở Dược Thành quá mệt mỏi, chứ không hề lo là có chuyện gì bất thường.

Đương nhiên, mấy ngày liền, cũng đều không có tin tức của Long Phi Dạ, người giống như đã bốc hơi rồi vậy.

Vẫn luôn biết hắn hành tung thần bí, quý nhân nhiều sự, chỉ là, không biết bắt đầu từ lúc nào, Hàn Vân Tịch lại bất giác quan tâm đến động thái của hắn.

Muốn biết hắn đang bận việc gì, lúc nào sẽ về, lúc nào sẽ đi. Không phải nói năm sau xuất hành sao? Chẳng lẽ hắn lại đi xa nhà rồi?

Sau độc ôn dịch, Thiên Huy hoàng đế thật sự không đến Tần Vương Phủ gây rắc rối nữa, cũng không nhắc lại việc hòa thân, thế cục chiến trường tam đồ cũng đủ để hắn không muốn ăn uống gì nữa rồi.

Một tháng sau, sứ thần của Thiên Ninh và Tây Chu gặp mặt ở chiến trường tam đồ, nghe nói là để lập một bản khế ước hợp tác, sau đó, Tây Chu đem binh lực trước đây điều đến chiến trường rồi tiếp tục phân nhóm điều về.

Việc hòa thân thất bại, Tây Chu còn có thể đem binh lực điều động trở về, có trời mới biết Thiên Huy hoàng đế đã nhượng bộ thế nào trong bản khế ước hợp tác này.

Tóm lại, khế ước hợp tác không có công khai, Thiên Ninh quốc nhất định là chịu không ít thiệt thòi.

Hàn Vân Tịch không hiểu quốc gia đại sự, nhưng mà, nàng cũng nhìn ra được, chuyện công chúa Vinh Lạc hòa thân. Trông thì có vẻ là Tây Chu hoàng đế yêu thương Vinh Lạc công chúa, nhưng mà, trên thực tế chỉ cần Thiên Ninh nhượng bộ trong các phương diện khác, hợp tác của hai nước cũng nhất định sẽ dựa trên nền tảng hòa thân mà bàn luận.

Nói một cách khác, thật ra Thiên Huy hoàng đế cũng không nhất định là phải ép Long Phi Dạ, chỉ là, nếu không ép Long Phi Dạ, thì cái giá phải trả sẽ càng đắt hơn.

Tất cả, thủ đoạn, công cụ, mục đích mới là căn bản nhất.

Nhìn vào đạo lý này thì thực ra Vinh Lạc công chúa cao cao tại thượng có quyền gì mà kiêu ngạo chứ?

Hoàng tộc từ xưa đến nay, có bao nhiêu người có thể thực sự nắm giữ được vận mệnh của mình. Nghĩ vậy, Hàn Vân Tịch liền cảm thấy mình thật may mắn, Hàn gia mặc dù suy bại rồi, nhưng cũng cho nàng tự do tuyệt đối.

Ai biết được, ngay lúc Hàn Vân Tịch cảm thấy may mắn, thì Hàn gia lại xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn!

Lúc Tiểu Trầm Hương chạy đến, Hàn Vân Tịch vẫn còn đang ngủ, Tiểu Trầm Hương bỏ mặc sự ngăn cản của Triệu ma ma, trực tiếp xông vào phòng ngủ, vội đến nỗi nước mắt như muốn trào ra.

"Chủ tử, Thất di nương bị người của Thuận Thiên phủ bắt đi rồi, bọn họ nói Hàn gia chúng ta hại chết hai mạng người."

Nghe xong lời này, Hàn Vân Tịch dường như nhảy dựng lên: "Có chuyện gì thế?"

"Chủ tử, người của Thuận Thiên phủ không chút khách khí nào cả, mau đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói." Tiểu Trầm Hương vội vàng thúc giục, sợ Thất di nương ở Thuận Thiên phủ sẽ chịu thiệt.

Theo lý, Hàn gia là nhà mẹ đẻ của Vương phi nương nương, hơn nữa, năm nay lại thịnh truyền rằng Vương Phi nương nương được sủng ái, không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt Phật, cho dù là Thuận Thiên phủ thì cũng không dám hỗn xược.

Nghe thấy Tiểu Trầm Hương nói vậy, Hàn Vân Tịch liền cảm thấy không đúng lắm, lập tức thu dọn, cùng với Tiểu Trầm Hương lập tức đi về Thuận Thiên phủ.

Vân Tịch Truyện (quyển 1)Where stories live. Discover now