Chương 152: Chơi lớn

152 2 1
                                    

  Thấy biểu tình của Tiết công công cười cười thần bí, Trường Bình công chúa mừng thầm trong lòng: "Có trò vui?"

Tiết công công chỉ cười mà không nói lời nào. Trong lòng Trường Bình công chúa càng thêm chắc chắn, vui mừng không thôi. So với vụ đánh cược của Mục Lưu Nguyệt, chuyện của Vinh Nhạc càng khiến nàng có hứng thú hơn. Đương nhiên, bạn thân đang gặp tai vạ, nàng vẫn phải ra tay hỗ trợ. Huống chi, người bạn thân này lại là người trong lòng nàng xem như thân muội muội.

"Tiết công công, hôm nay ta nhất định phải gặp được phụ hoàng, ngươi ngẫm nghĩ biện pháp giúp ta đi." Trường Bình công chúa nôn nóng nói.

Phải biết rằng, cho dù Mục Lưu Nguyệt chơi xấu không thực hiện đánh cuộc, hoặc ra khỏi cửa và cởi áo ngoài để chạy, qua hôm nay, hết thảy đều đã quá muộn, danh dự Mục Lưu Nguyệt nhất định sẽ bị huỷ hoại.

Ai biết, Tiết công công đang bị đặt vào vị trí khó khăn, Sương Hồng mang thần sắc hoảng loạn chạy tới, cũng không biết thấp giọng nói gì bên tai Trường Bình công chúa, chỉ thấy sắc mặt Trường Bình công chúa đại biến, kêu to một tiếng "A", không rảnh lo nhiều lời với Tiết công công, xoay người liền chạy.

Sương Hồng nói, Đại tướng quân phủ đã mở cửa!

Có người đã ra ngoài, không phải ai khác, đúng là ca ca Mục Lưu Nguyệt, thiếu tướng quân Mục Thanh Võ!

Thời điểm khi Trường Bình công chúa vô cùng lo lắng đuổi tới Đại tướng quân phủ, toàn bộ Đại tướng quân phủ đã bị quần chúng vây đến nỗi chật như nêm cối. Mục Thanh Võ đứng ở ngay cổng lớn, đang chuẩn bị cởi áo ngoài ra.

Hắn vừa mới giải thích cho mọi người rằng, Mục Lưu Nguyệt từ sau ngày ấy trở về, bị bệnh không thể nào dậy nổi, cho nên không cách nào thực hiện đánh cuộc. Hôm nay kỳ hạn đã đến, vì thế hắn sẽ thay Mục Lưu Nguyệt cởi áo ngoài ra và chạy.

Mặc dù là một đại nam nhân, đứng ở cổng lớn như thế, làm trò cởi quần áo trước mặt nhiều người như vậy, vẫn là sự tình vũ nhục.

Toàn trường nghị luận giống như đã bị nổ tung nồi, thậm chí không ít người lớn tiếng kháng nghị.

"Mục Lưu Nguyệt ra ngoài! Ra ngoài! Nha đầu không tuân thủ lời hứa, có tư cách gì làm nữ nhi của Đại tướng quân?"

"Mục Lưu Nguyệt nhất định là giả vờ bị bệnh, dựa vào cái gì bắt người khác thay thế, không tính!"

"Đại tướng quân, trong quân không nói đùa, chẳng lẽ ngươi thật sự dung túng nữ nhi ngươi vậy sao? Quá giả đi!"

"Nếu nói mà không giữ lời, ngay từ đầu đừng nên đánh cuộc!"



Dần dần, kháng nghị bắt đầu chỉ hướng về phía Mục Thanh Võ.

"Thiếu tướng quân, ngươi đừng chạy, ngay cả khi ngươi chạy cũng không được tính!"

"Ha ha, thiếu tướng quân, ngươi cũng đừng cởi, ngươi cởi không ai xem đâu!"

"Thiếu tướng quân, loại người như lệnh muội, không đáng để ngươi làm như vậy, ngươi hãy tỉnh lại đi!"

......

Trường Bình công chúa nghe xong những lời này, lại nhìn thấy Thanh Võ ca ca đã lâu mới gặp, nàng đau lòng đến nỗi khó thở. Nàng đứng nhìn từ xa, nước mắt vẫn luôn chảy dài trên mặt, thật sự rất hận Hàn Vân Tịch.

Đều là do Hàn Vân Tịch, nếu không có Hàn Vân Tịch sẽ không có đánh cuộc kia, Thanh Võ ca ca cũng sẽ không rơi xuống kết cục này.

Tiếng nghị luận tận trời, lúc này, Hàn Vân Tịch cũng ở trong đám người, nàng cau mày, không biết từ khi nào đã yên lặng cắn môi. Nàng đoán được Mục Lưu Nguyệt sẽ tiếp tục giả bệnh, nhưng, cũng không thể nào nghĩ tới, Mục Thanh Võ sẽ ra mặt thay Mục Lưu Nguyệt thực hiện đánh cuộc.

Bản tính của Mục Lưu Nguyệt cũng không cần nhắc tới, thật ra mặc kệ nàng ta chạy hay không chạy, thanh danh sẽ bị hủy. Hiện giờ, khí tiết này lại hướng về phía Mục Thanh Võ, có lẽ, đánh cuộc cũng nên kết thúc.

Hàn Vân Tịch đang muốn tiến lên, ai biết, Trường Bình công chúa đột nhiên vọt ra từ trong đám người, ôm chặt cánh tay Mục Thanh Võ.

"Thanh Võ ca ca, ta không cho phép ngươi làm như vậy! Không được! Không được!"

Trường Bình đã trở lại?

Hàn Vân Tịch rất ngạc nhiên, lui bước chân về.

Mục Thanh Võ cũng rất ngạc nhiên, nhưng hắn rất nhanh lập tức kín đáo đẩy cánh tay Trường Bình công chúa ra, thấp giọng, "Công chúa, nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh tự trọng!"

Trường Bình công chúa trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ Mục Thanh Võ, ai nói cũng không nghe, nàng chỉ nghe Mục Thanh Võ.

Nàng không dám tiếp tục lộn xộn, nhưng hai mắt đẫm lệ vẫn nhìn Mục Thanh Võ, "Ta không cho phép ngươi làm như vậy! Không cho phép!"

Trường Bình công chúa xuất hiện, khiến toàn trường đều an tĩnh lại. Đáy mắt Mục Thanh Võ hiện lên một tia phức tạp, hạ giọng, rất nghiêm túc nói, "Công chúa, tất cả mọi người đều đang nhìn, không cần hồ nháo!"

"Ta không hồ nháo, Lý thị là người Hàn gia, không chừng Hàn Vân Tịch..."

Tuy nhiên, Trường Bình công chúa còn chưa nói xong, ánh mắt Mục Thanh Võ đã trở nên sắc bén, nàng sợ tới mức câu nói kế tiếp được thay bằng tiếng cười, thậm chí cũng không dám nói tiếp.

Nàng chưa từng thấy bộ dáng Thanh Võ ca ca hung dữ như vậy, giống như nàng đã phạm phải một sai lầm lớn không thể tha thứ.

Đánh cuộc chỉ là một vụ cá cược, nếu tiếp tục dây dưa mà vướng tới sự tình nội gian, ảnh hưởng sẽ lớn hơn nữa. Tần Vương và hoàng thượng bên kia sẽ càng có nhiều khó khăn. Hiện giờ trước mắt bao người, Mục Thanh Võ không có lựa chọn nào khác ngoài việc nghiêm túc.

Thấy Trường Bình công chúa đã ngậm miệng lại, Mục Thanh Võ mới ngẩng đầu mắt nhìn phía trước. Ánh mắt hắn sáng ngời, thẳng tắp, "Chư vị, tất cả đều nhìn thấy rõ ràng, người của Đại tướng quân phủ nói được làm được!"

Hắn vừa dứt lời, không chút do dự cởi bỏ khuy cài, đai lưng, rõ ràng đang cởi áo ngoài ra.

Áo choàng trắng, đôi giày màu đen, dáng người cao dài, mảnh khảnh, mạnh mẽ của người quân nhân, tạo cho người một loại cảm giác quang minh lỗi lạc. Trong lúc nhất thời khiến tất cả những kẻ đang trào phúng và chế nhạo, hết thảy mọi ánh mắt nghi ngờ, châm chọc đều biến thành sùng kính.

Mục Thanh Võ, là một nam nhân thực thụ!

Trường Bình công chúa che miệng, ngẩn ngơ nhìn. Giờ khắc này, tim nàng đau như đao cắt, nhưng, mặc dù đau lòng rất nhiều, nàng cũng có một loại cảm giác kiêu ngạo. Nàng càng quyết tâm hơn bao giờ hết, đời này không thể không gả cho Mục Thanh Võ.

Hàn Vân Tịch nhìn trong im lặng, nàng biết, mình đã không cần phải ra mặt ngăn trở, bất luận kẻ nào tới ngăn cản sẽ đều không có tác dụng.

Vân Tịch Truyện (quyển 1)Where stories live. Discover now