Chương 30: Cho người cơ hội chạy trốn

342 11 0
                                    

  "Ai nha......" Hàn Tòng An lắc lắc đầu: "Thiếu tướng quân bệnh tình xác thật rất phức tạp, chỉ có thể chờ thêm mấy ngày, xem tình huống mới nói tiếp."

Lời này vừa ra, Trường Bình công chúa liền nổi giận: "Hàn Tòng An, có chuyện gì với ngươi a! Ngươi vì sao lại vô dụng như thế! Ngươi không thể điều trị cho Thái tử ca ca, Thanh Võ ca ca ngươi cũng cứu không nổi, vậy ngươi tính là thần y cái gì? Ngươi lang băm này, ta sẽ nói lại cho hoàng nãi nãi!

Cái công chúa ngu xuẩn này một lòng muốn cứu Mục Thanh Võ, cũng một lòng muốn hại Hàn Vân Tịch, lại không biết chính mình là quân cờ trong tay thái hậu.

Hàn Tòng An ngăn chặn lửa giận ở đáy lòng, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Trường Bình công chúa bớt giận, ngay cả Cố thái y cũng nhìn không ra bệnh, aiz...... Cũng không biết phải chờ Cố thái y tới lúc nào? Vạn nhất thời gian càng kéo dài, vạn nhất......"

Lời này của Hàn Tòng An trực tiếp đem mục tiêu chỉ hướng về phía Cố Bắc Nguyệt, còn chưa nói xong vế sau, Trường Bình công chúa cùng Mục Lưu Nguyệt đều dâng lên sợ hãi.

Mục Lưu Nguyệt so với Trường Bình công chúa thông minh hơn nhiều, lập tức hiểu hết, vội vàng nói: "Công chúa, ngày đó Cố thái y và Hàn Vân Tịch cùng thi nhau cứu, Hàn Vân Tịch có tội, cố thái y cũng có tội nha! Cha còn để hắn độc chiếm chăm sóc đại ca!"

"Đúng rồi! Cố thái y cũng là đồng phạm!" Trường Bình công chúa bừng tỉnh nhận ra, một khi kích động suýt nữa làm đau eo, phải biết rằng thương thế của nàng còn chưa có khỏi đâu.

Nàng xoa xoa eo, lúc này mới nói: "Ta đây liền đi Đại Lý Tự tố giác hắn!"

Hàn Tòng An gật gật đầu: "Công chúa điện hạ, tại hạ trở về tìm vài vị quản lý trong học viện Y cùng nhau bàn bạc, ngày mai bọn họ sẽ đến nhìn qua một cái?"

Người của học viện Y, cũng không phải là người thường.

Học viện Y Vân Không Đại Lục là nơi nhiều y giả hướng tới, hội tụ tinh anh y học của toàn bộ đại lục, đặc biệt là những vị quản lý hơn trăm tuổi đó, quả thực là giới quyền uy trong y học của Vân Không Đại Lục nha!

Trường Bình công chúa cùng Mục Lưu Nguyệt đều là đại hỉ: "Tốt tốt tốt! Chúng ta đây chờ tin tốt của ngươi!"

"Ca ca nhất định được cứu rồi! Đến lúc đó ta sẽ khiến cho cha đuổi Cố thái y đi!"

"Thật tốt quá, Lưu Nguyệt, đi, chúng ta đi Đại Lý Tự làm đại sự!"

Trường Bình công chúa tâm tình rất tốt, khẳng định chắc chắn rằng Thanh Võ ca ca của nàng sẽ không có việc gì, Mục Lưu Nguyệt giống con trùng theo đuôi vội vàng đuổi kịp. Hai người cũng không nghĩ đến, quản lý học viện Y tuy là lợi hại, chung quy cũng không phải là thần tiên, ngay như bệnh của Thái tử đã hội chuẩn qua không quá vài lần, nhưng đến nay vẫn không hề có chuyển biến gì.

Nhìn bóng dáng các nàng đi xa, bên môi Hàn Tòng An gợi lên một mạt lạnh lẽo, thiên hạ không có thuốc nào cứu được nhiều bệnh đi, bệnh của Thái tử hắn đã ăn qua mệt mỏi, hắn mới sẽ không lại dắt thêm cái này vào đầu.

Chỉ cần đuổi Cố Bắc Nguyệt đi khỏi, tùy tiện tìm vị thái y nào đó qua đây, muốn Mục Thanh Võ hôn mê bất tỉnh, muốn Mục Thanh Võ chết còn không phải dễ dàng sao?

Kể từ đó, cũng không cần hắn phải tự mình tiếp tay làm việc xấu.

Hàn Vân Tịch a Hàn Vân Tịch, ngươi hại chết nương ngươi, lại làm Hàn gia xấu hổ trước mặt thái hậu cùng Tần Vương phủ, lần này ngươi cũng nên vì Hàn gia làm cái gì đó.

----------------------

Làm sao Hàn Vân Tịch đang ở trong ngục biết được tình cảnh của mình có bao nhiêu hung hiểm?

Bởi vì Cố Bắc nguyệt thường xuyên phái người tới thăm tù, Bắc Cung đại nhân đêm qua lại bị dọa, nên không dám lại dùng hình tra tấn đối với nàng.

Nhưng không nghĩ rằng, buổi chiều, lại có người tới ngoài ý muốn.

Lúc này, Hàn Vân Tịch đang nằm ở trên giường đất, đang bóp ngón tay tính thời gian, tối nay hoặc là ngày mai, độc trong cơ thể Mục Thanh Võ nhất định sẽ hiển hiện ra. Chỉ cần Cố Bắc Nguyệt có thể đúng lúc đem máu lấy được qua đây, nàng liền tính trên tay không có dược, cũng có thể lấy ra phương thuốc tạm thời bảo trụ tính mạng của Mục Thanh Võ.

Chờ a chờ a, Cố Bắc Nguyệt khi nào mới có thể tới đây?

Lúc này, một lao đầu (cai ngục) đã đi tới, cũng không biết cùng ngục tốt gác ở cửa nói cái gì, mấy tên ngục tốt đều lui xuống.

Hàn Vân Tịch nhướng mày nhìn thoáng qua, không để ý tới, ai ngờ, lao đầu kia thế nhưng lại đi đến mở khóa cửa.

Dù nói thế nào thì Hàn Vân Tịch vẫn là một tội phạm quan trọng, một tên cai ngục nho nhỏ cư nhiên có thể vào đây?

Chỉ thấy lao đầu kia tầm 50 tuổi, bộ mặt hiền lành, hắn hoảng loạn mà nhìn nhìn xung quanh, xác định không có ai qua đây, mới vội vàng hướng Hàn Vân Tịch đi tới.

Hàn Vân Tịch đề phòng nhìn hắn một cái, không nói chuyện.

Bất ngờ, lao đầu vừa đi đến gần, đột nhiên "Phù phù" một tiếng quỳ xuống, "Tiểu ân nhân! Tiểu ân nhân! Lão hủ cuối cùng đã tìm thấy ngươi a! Lão hủ còn tưởng rằng cả đời này cũng không tìm thấy ngươi."

Ách......

Hàn Vân Tịch hoàn toàn nhớ rõ ký ức của nguyên chủ lúc trước. Nguyên chủ ngay cái đại môn cũng không hề ra khỏi cổng mà chỉ quanh quẩn quanh sân của mình. Mỗi ngày bị khi dễ là phế tài xấu nữ, chưa làm qua việc thương thiên hại lí , cũng chưa từng qua làm chuyện tốt gì nha.


"Lão nhân gia, có sự tình gì ngươi cứ nói đi." Hàn Vân Tịch xuống giường nâng người dậy, cai ngục kích động không chịu nổi bắt đầu nói, "Tiểu ân nhân, ngươi nhất định không biết ta là ai, nhưng ta lại biết ngươi là ai, ngươi là nhi nữ của Thiên Tâm phu nhân đúng không, ngươi đã gả cho Tần Vương, hiện tại chính là Tần Vương phi."

Thiên Tâm phu nhân......

Tuy rằng Hàn Vân Tịch chỉ là kế thừa thân thể cùng ký ức của nguyên chủ, cũng không phải là bản nhân nguyên chủ, nhưng đối với cái tên này ở tận sâu trong đáy lòng nàng trước sau có một mạt cảm giác ấm áp không nói nên lời.

Thiên Tâm phu nhân, là mẫu thân nàng, một người y thuật cao siêu, một y giả nữ nhân nhân tâm chân chính, chỉ vì khi sinh hạ nàng, khó sinh mà chết.

"Tiểu ân nhân, mẫu thân ngươi chính là ân nhân cứu mạng cả nhà chúng ta, tháng chạp (tháng 12 âm lịch) năm ấy đế tây giao (phía tây) thôn Lạc Hà ôn dịch hoành hành, cả nhà ta đều nhiễm bệnh, là mẫu thân ngươi y thuật tốt đã cứu cả nhà chúng ta, nếu không...... Nếu không chúng ta đang sống sờ sờ cũng bị thiêu chết rồi a!"

Lao đầu nói nói, lại quỳ xuống, nức nở nói: "Sao người tốt đều đoản mệnh a, lão hủ còn chưa kịp tới báo ân, Thiên Tâm phu nhân đã đi rồi......"

Vân Tịch Truyện (quyển 1)Where stories live. Discover now