Chương 144: Thái Y

155 3 0
                                    


Hàn Vân Tịch ngơ ngác đứng đó, mặc kệ người qua đường hỏi như thế nào, nàng cũng không có phản ứng gì.

Cho đến khi bóng dáng quen thuộc phía trước đã biến mất không thấy, nàng mới bình thường trở lại từ thế giới của mình. Lúc này, người qua đường đều đã phân tán.

Chỉ là, mặc dù đã bình thường trở lại, trái tim nàng vẫn thấy ngột ngạt, khó chịu.

Giữa Long Phi Dạ và Đoan Mộc Dao, giữa sư huynh và sư muội, chẳng lẽ thực sự tồn tại quan hệ gì đó?

Nếu không, gia hoả kia luôn luôn không cho bất luận kẻ nào ngoại lệ, vì sao sẽ buông dáng người, đưa Đoan Mộc Dao đi dạo phố? Điều này quá không giống phong cách của hắn.

Thời điểm đối phó với độc cự mãng, Long Phi Dạ nóng vội bảo vệ tính mạng Đoan Mộc Dao như vậy. Tuy nhiên, thời điểm ở Dược Quỷ cốc, Long Phi Dạ lại không có bất luận thiên vị nào, ngược lại gần như hướng về phía nàng.

Mặc dù lúc trước sở dĩ hướng về phía nàng, bất quá là bởi vì hắn và nàng đều có cùng mục đích, vì huyết sinh đan.

Nếu như lúc trước, hắn không gánh vác hoàng mệnh, hắn có thể vẫn đứng ở phía bên nàng hay không?

Hàn Vân Tịch suy nghĩ, suy nghĩ, mỉm cười, tự mình khẽ cười giễu mình.

Chuyện gì xảy ra với nàng vậy?

Nàng bất quá là Vương phi trên danh nghĩa của Long Phi Dạ mà thôi, giữa hắn và Tiểu sư muội hắn có quan hệ gì, có quan hệ gì với nàng đâu?


Sư huynh sư muội vốn dĩ luôn tương thân tương ái, có gì kỳ lạ đâu?

Nghĩ đến điều này, Hàn Vân Tịch thở thật sâu một hơi, khiến mình bình tĩnh lại, nàng thậm chí còn nỗ lực khẽ động khóe miệng, hiện lên tươi cười lạc quan.

Nàng vẫn duy trì tươi cười, đột nhiên xoay người, đi theo hướng khác.

Ai ngờ, khi nàng quay người lại, động tác quá lớn nên trực tiếp đụng phải người phía sau. Hàn Vân Tịch đang muốn xin lỗi, không ngờ người nọ lại hung hăng đẩy nàng một phen: "Tìm chết! Dám đâm vào bổn thiếu gia!"

Hàn Vân Tịch định thần nhìn lại, chỉ thấy đối phương là một đại thiếu nhà giàu, dáng người mập mạp, sau đầu cắm nghiêng một cây quạt xếp, vẻ mặt ăn chơi trác táng.

Hắn nhìn thấy Hàn Vân Tịch phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, đại thiếu gia béo nổi lên lòng xấu xa, lạnh lùng nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, đi đường không có mắt sao? Không nhìn thấy phía sau có người hay sao?"

"Ngươi cho rằng mỗi người đều giống như ngươi, lớn lên đều có đôi mắt ở sau ót sao?" Hàn Vân Tịch vẫn mỉm cười.

"Ai u, tiểu nương tử miệng còn rất lợi hại!"

Đại thiếu gia béo nói, gỡ quạt xếp xuống và duỗi nó tới cằm của Hàn Vân Tịch. Thật không may, Hàn Vân Tịch đã gạt nó sang một bên trước khi nó chạm tới nàng, cũng nhân cơ hội phân tán thứ gì đó trên khuôn mặt đại thiếu gia béo. Hắn hít được một mùi hương tinh tế, theo bản năng dùng sức ngửi một chút.

Ai ngờ, một ngửi này, hắn bỗng nhiên cười ngây ngô, đứng tại chỗ, bắt đầu cởi quần áo.

Mà lúc này, tươi cười trên mặt Hàn Vân Tịch rốt cuộc đã biến mất, thay vào đó chính là vẻ mặt âm trầm. Nàng thậm chí không liếc mắt nhìn về phía đại thiếu gia béo một cái, xoay người rời đi.

Đang mang một bụng lửa giận, đồ không có mắt này, không thấy tâm tình nàng cực kỳ xấu hay sao? Dám ở trêu chọc nàng lúc này, quả thực là tìm chết!

Tốt thôi, nàng thừa nhận tâm tình mình rất tệ.

Đưa lưng về phía hướng Long Phi Dạ đã đi xa, Hàn Vân Tịch lang thang ở trên đường cái không có mục tiêu. Cho đến khi hoàng hôn, nghe thấy một tiếng trống truyền tới từ một ngôi chùa Hộ Quốc nơi xa, nàng mới nhớ tới một chuyện quan trọng.

Buổi chiều nàng có hẹn với Cố Bắc Nguyệt.

Đã quá thời gian ước định khoảng một canh giờ hai khắc (2:30h), Hàn Vân Tịch không suy nghĩ nhiều, trực tiếp chạy như bay về phía trà lâu Minh Hương, tiến vào phòng riêng, nhìn thấy Cố Bắc Nguyệt vẫn còn đang đợi nàng.

Nàng ngay lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, ta đến muộn."

Cố Bắc Nguyệt không những không trách cứ, còn vội vàng rót một chén nước cho nàng: "Vương Phi nương nương có thể tới, đã là vinh hạnh của tại hạ, uống chén nước trước, không vội."

Không vội, nàng đã đến quá muộn như vậy, người này còn nói không vội, tính tình quả là quá tốt đi!

Cho dù thân phận và địa vị khác nhau, nhưng nàng thật sự nhìn không ra một chút oán giận từ trong ánh mắt dịu dàng của hắn.

Mỗi khi nhìn đến đôi mắt dịu dàng của hắn, Hàn Vân Tịch lại suy nghĩ, không biết thiên hạ này có cô nương nào có đủ phúc khí, có thể gả cho người này.

Hàn Vân Tịch uống vào mấy ngụm nước, rất nhanh phát hiện ra sắc mặt Cố Bắc Nguyệt không thích hợp. Mặc dù nàng thông thạo hơn về độc y, nhưng chung quy cũng coi như là một đại phu. Nhìn xem sắc mặt này của Cố Bắc Nguyệt, giống như vừa hồi phục sau một căn bệnh nặng, mới khôi phục một chút, vẫn cần phải tĩnh dưỡng.

"Cố Bắc Nguyệt, có chuyện gì với ngươi vậy?" Hàn Vân Tịch nóng nảy, buột miệng thốt ra tên họ đầy đủ của hắn.

"Trước đó vài ngày, ta quá mức mệt nhọc, vừa ra khỏi cung gặp gió lớn nên bị nhiễm phong hàn, bệnh nặng một hồi." Cố Bắc Nguyệt nhẹ nhàng đáp.

Vân Tịch Truyện (quyển 1)Where stories live. Discover now