[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mên...

Bởi doanh2305

61.9K 4K 767

Nào Hay Xuân Mênh Mông, nguyên gốc Hán Việt là Bất Tri Xuân Dĩ Quy, là một câu trong bài Xuân Hiểu của Trần N... Xem Thêm

Chương 1: Đầu Tiên Là Một Đóa Hoa Si
Chương 2: Thứ Hai Là Thiền Sư Đạt Đạo
Chương 3: Có Một Tên Phóng Túng, Nhưng Cũng Có Kẻ Mặt Lạnh Như Tiền
Chương 4: Tiếp Theo Là Cái Đồ Miệng Quạ
Chương 5: Có Kẻ Bị Giáo Đâm Đùi
Chương 6: Lại Có Người Tương Tư Thành Bệnh
Chương 7: Còn Thêm Một Tên Gian Phu Kỳ Quặc
Chương 8: Có Cành Hồng Hạnh Kịp Quay Đầu
Chương 9: Lúc Nào Cũng Có Thể Gặp Được Một Cuộc Tình Tay Ba
Chương 10: Đêm Hoa Đăng Bất Ổn
Chương 11: Đàn Ông Đẹp Trai Chưa Chắc Là Đàn Ông Tốt
Chương 12: Dưới Bóng Cây Bạch Trà
Chương 13: Bứt đi thì dạ không đành
Chương 14: Cách xa nhân ngãi như chỉ mành thắt gan
Chương 15: Cơ Duyên Từ Cái Nghiên Mực
Chương 16: Sen Trong Giếng Ngọc
Chương 17: Ông Hoàng Năm Và Ông Hoàng Sáu
Chương 18: Nguyệt Vô Sự Chiếu Nhân Vô Sự
Chương 19: Đêm Giao Thừa
Chương 20: Nào Hay Xuân Mênh Mông
Chương 21: Hoạn Nạn Mới Thấy Chân Tình
Chương 22: Quan Gia Là Kẻ Lừa Gạt
Chương 23: Cuộc Hội Ngộ Của Hai Tên Trộm
Chương 24: Linh Lan
Chương 25: Rắc Rối Bắt Nguồn Từ Con Cá Chép
Chương 26: Thì Ra Là Khởi Binh Vấn Tội
Chương 27: Đạo Vợ Chồng
Chương 28: Vở Kịch Diễn Hai Lần
Chương 29: Dẫn Lửa Thiêu Mình
Chương 30: Thà Rằng Ăn Nửa Quả Hồng
Chương 31: "Anh Chàng Này Thật Thú Vị"
Chương 32: Việc Nước Trước, Việc Nhà Sau
Chương 33: Ở Trên Cành Là Lá
Chương 34: Nước Non Một Gánh Chung Tình
Chương 35: Cô Thương Nhớ Ai Ngơ Ngẩn Đầu Cầu
Chương 36: Thanh Phúc
Chương 37: Quan Gia Lại Là Kẻ Trộm
Chương 38: Khai Quốc Có Vật Báu
Chương 39: Dâm Đàm Có Hỗn Loạn
—Chương 40: Chàng Trai Năm Ấy
Chương 41: Tin Tưởng Và Thành Thật
Chương 42: Dù Gió Ào Ạt, Dù Mưa Mịt Mù
Chương 43: Bắt Gian Trên Hồ Thuỷ Tinh
Chương 44: Người Đứng Dưới Tây Hiên
Chương 45: Ngoảnh Đầu Lại Đã Chẳng Thấy Bóng Người
Chương 46: Thiên Hạ Tam Kỳ Tuyệt
Chương 47: Giặc Tới Nhà Thì Đánh, Nước Lên Thì Đắp Đê
Chương 48: Sài Thung
Chương 49: Thứ Trong Cung Diệu Hoa
Chương 50: Chỉ Đâu Mà Buộc Ngang Trời
Chương 51: Chuyện Gì Cũng Phải Có Thứ Tự
Chương 52: Tuyết Rơi Ở Đại Đô
Chương 53: Một Người Đem Gạo, Một Người Thổi Cơm
Chương 54: Nguồn Ánh Sáng Duy Nhất
Chương 55: Trát Lạt
Chương 56: Chân Tướng
Chương 57: Đoàn Tụ
Chương 58: Là Người Quen!
Chương 59: Oan Gia Thường Hay Ngõ Hẹp
Chương 60: Trẻ Nhỏ Không Dạy Sẽ Hư
Chương 61: Cung Quan Triều Giấu Rồng Giấu Hổ
Chương 62: Hoài Văn Quân
Chương 63: Trống Trận Vang, Tập Hợp
Chương 64: Tại Núi Phả Lại
Chương 65: Trong Làn Nước Lạnh
Chương 66: Lịch Trình Di Chuyển Phức Tạp
Chương 67: Trâu Buộc Ghét Trâu Ăn
Chương 68: Kẻ Ác Cáo Trạng Trước
Chương 69: Gióng Trống Khua Chiêng Làm Bậy
Chương 70: Gióng Trống Khua Chiêng Cướp Vợ
Chương 71: Trong Thành Bố Vệ
Chương 72: Hai Đầu Chiến Tuyến
Chương 73: Tình Chị Em Cây Khế
Chương 74: Chiến Thắng Từ Cơn Đau Bụng
Chương 75: Vỡ Chậu Tan Gương
Chương 76: Trời Xanh Mới Biết Tấm Lòng Son
Chương 77: Mưa Rơi Tháng Tư
Chương 78: Mai Phục
Chương 79: Tập Kích
Chương 80: Lại Lâm Vào Hiểm Cảnh
Chương 81: Khởi Giá Hồi Kinh
Chương 82: Về Vấn Đề Con Trẻ
Chương 83: Bàn Về Câu Chuyện Nhan Hồi Ăn Vụng Cơm
Chương 84: Kể Cả Đi Ăn Cưới Cũng Có Thể Gặp Được Sơn Tặc
Chương 85: Cô Gái Này Là Ai?
Chương 86: Câu Chuyện Chó Ngáp Phải Ruồi Của Thì Kiến
Chương 87: Cô Gái Nhà Ai Đi Lấy Chồng
Chương 88: Trận Mã Cầu
Chương 89: Nỗi Khổ Tâm Của Chị Trinh
Chương 91: Khổng Dung Nhường Lê
Chương 92: Quả Báo Đến Sớm
Chương 93: Thả Tương Nhất Tiếu Duyệt Phùng Niên
Chương 94: Có Người Đi Cũng Có Người Đến
Chương 95: Con Gái Mới Tốt
Chương 96: Trận Chiến Bên Ngoài Và Trận Chiến Trong Nhà
Chương 97: Có Nội Gián?
Chương 98: Em Vẫn Không Tin Tôi
Chương 99: Rút Khỏi Thành
Chương 100: Cuộc Đuổi Bắt Trên Biển
Chương 101: Không Sợ Kẻ Địch Mạnh Như Hổ
Chương 102: Sống Cùng Sống, Chết Cùng Chết
Chương 103: Đêm Nằm Gốc Thị Mơ Màng
Chương 104: Xẻ Gỗ Đóng Cọc
Chương 105: Trận Phục Kích Trong Đêm
Chương 106: Đại Thắng Sông Bạch Đằng
Chương 107: Nỗi Canh Cánh Của Quốc Hiện
Chương 108: Niềm Trăn Trở Của Đĩnh Chi
Chương 109: Chuyện Lông Gà Vỏ Tỏi Trong Phủ Văn
Chương 110: Những Việc Cần Làm
Chương 111: Mỗi Câu Chuyện Đều Có Kết Cục
Chương 112: Nhưng Có Quá Quan Trọng Không? (Hết)
Bạch Đằng Giang Phú
Ngoại Truyện 1: Là Ai Trồng Cây, Là Ai Chăm Bẵm (1)
Ngoại Truyện 2: Là Ai Trồng Cây, Là Ai Chăm Bẵm (2)
Ngoại Truyện 3: Là Ai Trồng Cây, Là Ai Chăm Bẵm (3)
Ngoại Truyện 4: Công Chúa Hòa Thân (1)
Ngoại Truyện 5: Công Chúa Hòa Thân (2)
Ngoại Truyện 6: Công Chúa Hòa Thân (3)
Ngoại Truyện 7: Công Chúa Hòa Thân (4)
Ngoại Truyện 8: Nguyên Đào (1)
Ngoại Truyện 9: Nguyên Đào (2)
Ngoại Truyện 10: Nguyên Đào (3)
Lời kết

Chương 90: Xe Đến Chân Núi Ắt Có Đường

331 25 0
Bởi doanh2305


Có một người chồng làm nông, vợ chồng gần như sẽ gặp nhau suốt cả ngày, có thể là chồng đi cày vợ đi cấy.

Có một người chồng làm quan nhỏ thì trừ những khi anh ta ra ngoài làm công vụ, lúc trở về thì chỉ quanh quẩn với vợ mình, thỉnh thoảng lại ra ngoài gặp bạn đồng liêu.

Lại có một người chồng làm quan to ban ngày vào triều, hết giờ thì trở về phủ đệ. Có thể ba vợ bốn nàng hầu, nhưng có thể biết rõ lúc nào là gặp được anh ta.

Nhưng có một người chồng làm vua thì anh ta cứ thoắt ẩn thoắt hiện, anh ta có nhà riêng và chỉ khi có việc cần anh ta mới sang thăm. Rõ ràng là vợ chồng nhưng lại chẳng giống vợ chồng, rõ ràng là nhà của ta nhưng cũng chẳng phải nhà của ta, có một đứa con nhưng lại không thể bắt nó hiếu thảo với riêng ta mà là cả thiên hạ.

Tôi đang "đau xót" cho số phận của mình thì người chồng bất đắc dĩ kia lại thở dài, chậm rãi lên tiếng:

"Chú năm báo về, bọn chúng đang sai đóng gần ba trăm thuyền chiến, chiêu mộ hơn năm mươi vạn binh mã định mượn cớ đưa chú ấy về để sang cướp nước ta lần nữa."

Tôi hừ một tiếng, khinh thường nói:

"Ba trăm tàu chiến và năm mươi vạn binh mã, bọn chúng đang mơ hay sao? Ba trăm tàu chiến không nhanh thì chậm có thể xong, còn năm mươi vạn quân kia chiêu mộ ở đâu chứ? Vừa tổn hại gần bốn mươi vạn lại có thể ngay lập tức định chiêu mộ thêm năm mươi vạn, bọn chúng tưởng binh lính là cái mớ củ cải có thể đào dưới đất lên ư?"

Trần Khâm trầm ngâm

"Không nhất định chỉ là người Mông Cổ, em đừng quên bọn chúng đã thôn tính được nước Tống, và đương nhiên cũng không chỉ là nước Tống!"

Nghĩ đoạn, lại nói tiếp:

"Nhưng dù sao binh lính mỏi mệt, thương thế còn chưa khỏi, chúng cũng không thể nhịn đói đi đánh nhau."

"Vậy nên không nhất định là bây giờ, ít nhất cũng phải hơn một năm chúng mới có khả năng tạo ra uy hiếp!"

Tôi cầm quạt quạt cho mình vài cái, lại quạt cho Trần Khâm vài cái, rồi đánh giá anh ta từ trên xuống một lượt. Đây rốt cuộc cũng không còn là chàng trai năm đó vừa nghe phong thanh tin giặc Nguyên sẽ đánh đến đây thì cố giấu hoảng hốt trong lòng, lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Trên mặt Trần Khâm hiện tại tỏa ra loại khí chất sắc bén như một thanh kiếm, một loại trấn tĩnh tự nhiên từ bên trong.

Trần Khâm có vẻ rất hưởng thụ việc tôi quạt mát cho anh ta, chốc lát lại nới lỏng cổ áo cho thông thoáng hơn, hơi ngả người ra sau chớp mắt suy nghĩ, lại nói:

"Trước tôi đã hỏi Quốc công, ngài nói "vì ngày trước thái bình dân không biết việc binh, nên khi bọn Thát sang thì có lắm kẻ đầu hàng trốn chạy. Nay nếu nó lại sang thì quân ta đã quen việc chiến trận, mà quân nó thì sợ phải đi xa. Vả lại chúng còn nơm lớp cái thất bại của Hằng, Quán, không còn chí chiến đấu". Lại kết luận một câu: "phá được chúng là điều chắc chắn"."

Cha tôi không phải kẻ ăn không nói có, ông ấy đã khẳng định như thế thì tức là trận này vốn không có gì để lo, huống hồ lần trước đánh cho giặc chạy nháo nhào khiến bọn chúng vừa nghe tới tên ông là lập tức kinh sợ.

Nghe Trần Khâm nhắc tới những kẻ đầu hàng bỗng dưng tôi lại nhớ đến đám Trần Kiện Trần Lộng, lần đó Trần Kiện bị bắn chết đúng là quá lời cho hắn ta.

Tôi bất chợt ngồi dậy, căm phẫn nói:

"Trần Kiện đáng ra nên bắt sống, sau đó để cho voi giày ngựa xéo mới hả giận, ấy mới là kết cục xứng đáng cho kẻ giẫm lên xương máu của đồng bào ta."

Trần Khâm nhìn tôi chớp chớp mắt, có lẽ nhìn bộ dạng và lời nói của tôi khiến anh ta lạnh sống lưng.

Thế rồi anh ta ngẩn người một hồi, giống như muốn nói gì đó. Tôi ngưng quạt cau mày, giục:

"Còn gì nữa à?"

Trần Khâm bình tĩnh đặt một tay lên vai tôi, giọng điệu ân cần lại như an ủi:

"Hoàng cô.. ừm.. cô ấy cũng có thai rồi."

Trong lòng tôi như có một cơn chấn động, tôi giật mình hỏi lại Trần Khâm, thấy anh ta gật đầu mới tin tưởng là mình không nghe nhầm. Ngẩn ra một hồi lúc ngẩng lên đã giàn giụa nước mắt.

Tôi bật cười khan, nói:

"Đó không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa hay sao?"

Trần Khâm lau nước mắt cho tôi:

"Ban đầu cô ấy có đòi chết mấy lần nhưng Thoát Hoan dường như rất kiên nhẫn, chẳng biết được anh ta thật tâm muốn cô ấy sống hay chỉ vì muốn cô ấy dằn vặt đau khổ để trả thù. Có điều anh ta có vẻ xem trọng đứa bé đó."

Trong lòng tôi có chút an ủi, mếu máo gật đầu. Trần Khâm kéo tôi vào trong ngực:

"Xe đến chân núi ắt có đường, việc đau khổ nhất là dứt áo ra đi cô ấy cũng đã làm rồi, hiện giờ không chỉ có một mình sinh mạng của cô ấy."

Tôi tự thấy chế giễu, nếu như sống là vì người khác thì có khác gì chết đâu. Không ai xa lạ, bên cạnh tôi cũng trùng hợp có một người vừa mới trút bầu tâm sự đấy thôi.

Tháng sáu Trần Khâm đã ra lệnh cho các vương hầu tôn thất mộ binh, thống lĩnh thuộc hạ của mình, lại sắm sửa vũ khí chế tạo thuyền bè đề phòng khi có giặc.

Tôi đứng bên cửa sổ nhìn cơn mưa ngoài trời vẫn cứ rơi mãi không dứt trắng xóa trên mái hiên, lại đổ ào ào xuống thềm giống như muốn cuốn trôi đi từng lớp ngói từng viên gạch.

Bên ngoài có tiếng bước chân, tiếng phẩy nước trong ô nghe phần phật. Áng chừng một khắc sau tiếng bước chân đã đến gần bên cạnh, biết là Thụy Hương đã trở về tôi bèn che giấu đi tâm tình đang hỗn loạn, chầm chậm hỏi:

"Nó... vẫn không chịu nhận lỗi sao?"

Thụy Hương lắc đầu cất giọng run run, không biết là run vì lạnh hay vì đang e ngại tôi nữa.

Móng tay tôi bấu mạnh vào lòng bàn tay một cái rồi lại buông ra. Tôi thở dài, vẫn đứng khoanh tay tựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cao cao đằng kia là mái ngói lưu ly đỏ rực của cung Thúy Hoa khuất sau mấy bụi tầm xuân leo kín cửa rào và mấy cây lê già đã bắt đầu đón những đợt trái chín.

Tôi không nhìn Thụy Hương, lại bâng quơ nói:

"Khi nào tạnh mưa thì sai nô nhi hái một ít đem qua cho chị Trinh, tốt cho sức khỏe của chị."

Thụy Hương chần chừ một lát thì cất giọng:

"Hoàng hậu đã khỏe hẳn rồi chị ạ, chỉ là thỉnh thoảng vẫn rơi nước mắt thôi."

Tôi không kìm được, bèn hỏi dò:

"Vậy thái tôn thế nào rồi, đã được tha chưa?"

Thụy Hương dè dặt gật đầu tôi mới thở phào một cái.

Chốc lát mưa lại càng lớn hơn, trong lòng tôi bồn chồn không chịu nổi. Lại nghe Thụy Hương giục, cuối cùng với tay lấy thêm chiếc áo choàng khoác lên người đi đến gian phòng bên cạnh.

Gian phòng tối mờ mờ do trời đang mưa to, thỉnh thoảng bên ngoài vang lên một đợt sấm chớp. Tôi sai Thụy Hương thắp thêm đèn, căn phòng sáng lên, không khí cũng trở nên ấm áp.

Trước mắt là bóng dáng của đứa bé mới năm tuổi nhưng trông cao hơn những đứa trẻ cùng trang lứa rất nhiều, tuy khuôn mặt chứa phần nhiều vẻ non nớt nhưng đã mơ hồ nhìn ra được những nét đẹp ẩn bên trong.

Tôi bước tới ngồi trên ghế dài dặn Thụy Hương đóng kín cửa, lại nhìn nó một hồi rồi khoác tay gọi:

"Biết lỗi rồi thì đứng dậy đi."

Quốc Chẩn liền cúi thấp đầu muốn chạm đất, vừa khóc vừa ấm ức nói:

"Con không biết đã sai chỗ nào?"

"Vậy con đúng ở chỗ nào?" – Tôi nhẹ giọng hỏi.

Quốc Chẩn lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt trong veo như nước suối trong không lẫn một hạt bụi:

"Anh cả ham chơi lén trốn ra ngoài cung với đám bạn bè xấu, con chỉ muốn ngăn cản mà thôi. Người sai là anh ấy tại sao con cũng phải chịu phạt cùng? Con là con của mẹ hay anh cả mới là con của mẹ?"

Ồ, nếu như nhìn nhận ra được vấn đề để chất vấn ngược lại tôi rồi thì không đến nỗi vô tri.

Tôi nhắm mắt xoa bên thái dương cho tỉnh táo, tiếp tục dịu giọng hỏi:

"Có ai xúi giục con không, hay chính con tự cảm thấy như vậy?"

"Là tự con cảm thấy như vậy, không có ai xúi giục hết!"

Lúc này Quốc Chẩn đã thôi khóc, cố bình tĩnh đáp, nhưng nước mắt hai bên vẫn chảy ròng ròng như thấy mình oan uổng lắm. Thật ra tôi cũng biết người sai đầu tiên là thằng bé Thuyên, nó chỉ mới mười tuổi mà lại dám làm ra loại chuyện trốn khỏi cung cấm ra ngoài chơi bời uống rượu. 

Đọc tiếp

Bạn Cũng Sẽ Thích

700K 53.3K 96
Tên truyện: Làm bệ hạ khó lắm Tác giả: Tống Chiêu Chiêu Thể loại: Đam mỹ, cổ đại, cung đình, niên thượng, ngọt, yêu nhau lắm cắn nhau đau, giam cầm...
107K 6.2K 91
| Written by: Alexandra Eve | CẤM SAO CHÉP VÀ REUP LẠI TÁC PHẨM!!!! Jonathan Phillip Mars- Kẻ giết người hàng loạt và đẫm máu nhất của thế kỷ XX, nỗi...
24.3K 1.8K 18
- Một bộ để đu otp Itachi x Sakura của mình - Các nhân vật vẫn sẽ trong nguyên bản nhưng tình tiết trong truyện là của mình. Bối cảnh khi Itachi bắt...
609K 24.4K 190
Thể loại: cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù, ân oán hoàng tộc (Lê Sơ). Tác giả: Ánh Tuyết Triều Dương. (Nếu bạn post truyện lên bất kì một trang ha...