❤ Chương 89 ❤

Start from the beginning
                                    

Lạc Khâu Bạch lập tức nhíu mày, cái gì gọi là người sắp chết, chẳng lẽ lần trước anh ta nói mình chết đều là thật sự?

Hàn Chiêu đi từ từ lại đây, khuôn mặt tái nhợt lộ ra, chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Khâu Bạch, “Em không muốn hỏi tôi bắt em tới làm cái gì sao?”

“Ngày đó em cho tôi một cái bạt tai cũng thật đau, vì sao tôi nói nhiều như vậy, em cho tới bây giờ đều không để ý qua?”

Nói xong anh ta đưa tay quặc trụ cằm Lạc Khâu Bạch, trên mặt cười như không cười, “Kỳ Phong có phải cũng sờ em như vậy?”

Đầu ngón tay của anh ta lạnh lẽo, vuốt ve trên má cùng cổ Lạc Khâu Bạch, giống một con rắn quấn quanh, tóc gáy toàn thân Lạc Khâu Bạch dựng đứng lên, trong lòng chán ghét cực kỳ, tay chân bị trói hắn vô pháp nhúc nhích, mãnh liệt dịch cổ, hung hăng bỏ tay anh ta ra, “Anh cút xa một chút đi.”

Hàn Chiêu cũng không sinh khí, dùng sức nắm đầu giãy dụa của Lạc Khâu Bạch, buộc hắn không thể không ngửa đầu cùng mình đối diện, “Lạc Khâu Bạch, tôi đã cho em cơ hội, là em càng muốn cùng Kỳ gia giảo hợp cùng một chỗ, kia cũng đừng trách tôi không khách khí, em cho là hiện tại ở trong này cũng là em định đoạt sao?”

“Tôi muốn sờ cứ sờ, muốn bính liền bính, Kỳ Phong bây giờ có thể lập tức xuất hiện tới cứu em sao?!” Nói đến đây anh ta cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, không còn bình thản nữa.

Anh ta ẩn nhẫn đủ lâu, thậm chí một khắc cuối cùng còn muốn dừng lại kế hoạch, chính là kết quả đâu?

Mặt Lạc Khâu Bạch lúc trắng lúc xanh, nhịn không được nghiến răng “Hàn Chiêu con mẹ nó anh thật ghê tởm! Anh bắt tôi đến chính là vì loại sự tình này? Tôi có người yêu, cũng có hài tử, anh có bản lĩnh thì làm đi, tôi thề chỉ cần còn có một hơi cũng sẽ liều mạng!”

Hàn Chiêu lau nước miếng, mãnh liệt đem Lạc Khâu Bạch đặt ở trên ghế sa lông, chóp mũi cơ hồ dán đến trên mặt hắn.

Chân Lạc Khâu Bạch dùng chút lực xả đến miệng vết thương, đau “Tê” một tiếng.

“Phù dung câu, thanh âm quả nhiên rất êm tai, không hổ là danh khí.” Hàn Chiêu phun hô hấp trên mặt Lạc Khâu Bạch, gắt gao áp Lạc Khâu Bạch đang dùng sức giãy dụa, ngón tay sờ hầu kết hắn, “Tôi cũng không muốn đi đến một bước này, tôi cũng hảo hảo muốn theo đuổi em, thậm chí hai lần ba lượt nhìn thấy em cùng Kỳ Phong tôi cũng chịu đựng, chỉ cần em theo tôi, tôi cũng lười đối phó Kỳ gia, ai có thể nghĩ đến tôi lại bại bởi một chìa khoá chi khế.”

Đồng tử Lạc Khâu Bạch chợt co rụt lại, sao Hàn Chiêu lại biết phù dung câu cùng chìa khoá chi khế!?

“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?

“Em còn không rõ sao? Tôi cũng có quái bệnh của Kỳ gia, phải tìm lô đỉnh, nhưng vì sao em lại là phù dung câu!”

Không phải danh khí liền sẽ không hình thành chìa khoá chi khế, Lạc Khâu Bạch cũng liền sẽ không khăng khăng một mực với Kỳ Phong như vậy!

“Khâu Bạch, chỉ có em mới có thể cứu tôi, em nói tôi sẽ buông tha em sao?” Anh ta nhẹ giọng nỉ non, ngón tay lạnh lẽo ách trên cổ Lạc Khâu Bạch, môi cơ hồ muốn dán đến trên mặt hắn.

Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh (Hoàn)Where stories live. Discover now