❤ Chương 3 ❤

4K 179 0
                                    

Chương 3

“Cái kia… Kỳ thật tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua, vừa rồi cái gì cũng đều không thấy.”

Nói xong lời này Lạc Khâu Bạch hận không thể cắn rụng đầu lưỡi, giấu đầu lòi đuôi ai mà tin chứ.

Kỳ Phong nhướng mày liếc hắn một không nói lời nào, hai người cứng ngắc nhìn nhau.

Lạc Khâu Bạch chỉ cảm thấy bị nam nhân ánh mắt lạnh lùng này liếc mắt một cái không thể hô hấp, nghiêng thân mình cầm lấy áo khoác cùng di động, cố gắng làm bộ như vừa rồi cái gì đều không có thấy, kéo kéo khóe miệng, “Tiên sinh, anh xem, tôi thật không biết phòng này có người, không cẩn thận xông tới thật sự xin lỗi, nếu không có việc gì tôi đi trước.”

Bình ổn nói xong, động tác lại nhanh nhẹn, hận không thể biến mất ngay, xoay người ra khỏi cửa.

Nam nhân nhìn chằm chằm vào hắn,hô hấp ồ ồ dồn dập, thân thể cao lớn tinh tráng căng thẳng, ngược lại không có ngăn cản hắn.

Lạc Khâu Bạch thấy thế thở phào một hơi, học Lý Kim Hâm niệm một câu “A di đà phật”, sau đó nghiêng người đi qua bên hông nam nhân ra ngoài.

Lúc bả vai hai người chạm nhau, Lạc Khâu Bạch nghĩ rằng mình rốt cục được giải thoát rồi, một bàn tay hữu lực cực nóng đột nhiên một phen nắm lấy cổ tay của hắn, đem hắn ép lên bình phong.

Bình phong thật lớn rơi xuống đất “Phanh” một tiếng rồi lắc lư hai cái.

Kỳ Phong thuận thế đem người đè lên trên Lạc Khâu Bạch, hùng vĩ như núi bao phủ cả người hắn, “Cậu nghĩ rằng nói như thế tôi sẽ tin sao?”

Lạc Khâu Bạch hoảng sợ, phía sau lưng bị bình phong gập ghềnh hoa văn làm đau, vừa nhấc đầu liền đã chạm phải ánh mắt của nam nhân.

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là: Lão hổ không thể đụng đến, nam nhân có bệnh không tiện nói ra không thể chọc đến!

“Tiên sinh, anh rốt cuộc muốn thế nào? Tôi đã nói, tôi không cố ý .”

Nam nhân vừa nghe thanh âm của hắn, hô hấp càng thêm ồ ồ, căn bản không nghe hắn giải thích, một bàn tay đột nhiên trụ nắm lấy hắn, buộc hắn ngửa đầu đối diện mình.

Đôi mắt dài nhỏ, diện mạo ôn thuận, khuôn mặt bình phàm trong trẻo như nước, duy chỉ có đôi mắt phượng có thần, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho người ta kinh diễm, sao có thể dễ dàng khiến cho mình nổi lên dục vọng? Chẳng lẽ người này có yêu pháp gì hay hắn đã hạ dược y?

Kỳ Phong vẻ mặt nghi hoặc, ngón tay không ngừng run rẩy, lông mày anh tuấn nhíu lại, như đang giải quyết một đề toán khó, chóp mũi tiến đến chiếc cổ của Lạc Khâu Bạch.

Rất thơm, không phải mùi nước hoa hay bất cứ hương tinh dầu nào, chỉ là mùi thơm của cơ thể… Thực câu nhân.

Lạc Khâu Bạch bị hành động của hắn làm hoảng sợ, hắn tồn tại trong giới giải trí lâu như vậy, hạng người gì cũng đều thấy qua.

Nam nhân trước mắt này đang dán trên người mình, hắn không rõ nam nhân này muốn gì, quả nhiên trên thế giới này người có quyền thế đều như vậy, đều là lưu manh.

Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh (Hoàn)Where stories live. Discover now