❤ Chương 45 ❤

3.6K 116 0
                                    

Chương 45

Ánh mắt Mạnh Lương Thần dừng trên người Lạc Khâu Bạch, hắn mặc áo sơ mi rộng thùng thình, mặc dù có cài nút, vẫn lộ ra xương quai xanh hẹp dài, trên cổ là hồng ngân ái muội không rõ, một cái đè lên một cái, thoạt nhìn hết sức chói mắt. Cặp đùi còn mặc diễn phục hồng sắc, kiểu dáng vừa thấy là biết trang phục của nữ, mặt trên còn dính dịch màu trắng, vừa thấy có thể đoán được hắn vừa rồi trải qua chuyện gì.

Khóe môi gắt gao mím lại, ngón tay không tự giác mà nắm chặt lại, lúc này Kỳ Phong đứng đối diện chặn tầm mắt của hắn ta, cặp mắt bình tĩnh, không có chút gợn sóng, thân thể lại theo bản năng chặn Lạc Khâu Bạch, ánh mắt như vậy không thể nói rõ là chán ghét hay thị uy, nhưng lại áp bách mười phần, giống như y đang nhìn một người xa lạ, căn bản không quan tâm.

Trong lúc nhất thời, trên hành lang yên tĩnh không tiếng động, hai nam nhân trầm mặc đối diện, không khí ngưng trệ đến cực hạn.

Lúc này một bàn tay vói vào trong quần Kỳ Phong, sờ soạng vài cái, lấy ra một cái ví, “Thẻ phòng phỏng chừng để quên bên cạnh ôn tuyền, chúng ta đi lấy phòng khác đi.”

Nói xong Lạc Khâu Bạch mở ra ví Kỳ Phong, từ bên trong rút ra mấy tờ tiền, cười giơ lên, “Nhiêu đây chắc đủ rồi, anh ở đây chờ em một chút.”

Động tác của hắn quá mức thành thạo, cũng quá quang minh chính đại, giống như đã làm như vậy vô số lần, căn bản không ý thức được hành vi của hai người thân mật ra sao.

Mạnh Lương Thần ở đối diện nhìn hắn không hề chớp mắt, ánh mắt thâm trầm, Lạc Khâu Bạch và hắn ta liếc nhau, lộ ra một tia lễ phép lại xa cách, tiếp cầm tiền xoay người bước đi.

Trừ bỏ khiếp sợ ban đầu, từ đầu đến cuối hắn đều không có nhìn Mạnh Lương Thần một chút, chính là đem hắn ta trở thành một người xa lạ giống như ánh mắt của Kỳ Phong.

Lúc này Kỳ Phong bắt lấy cổ tay của hắn, khóe mắt cong lên, nhìn không ra hỉ hay giận, nhưng ánh mắt lại giống như kể ra y giờ phút này tâm tình không tồi, “Em quên anh mới vừa nói cái gì?”

Lạc Khâu Bạch sờ sờ chóp mũi, lộ ra bất đắc dĩ lại sủng nịch, hắn cũng không biết người nam nhân này trẻ con như thế, phải khoe khoang một chút sao.

Nhìn hắn không tỏ vẻ, Kỳ Phong đem hắn kéo vào trong lồng ngực của mình, vươn ra 4 đầu ngón tay nói, “Hôn một chút, em cầm bốn tờ.” Cho nên còn không nhanh hôn?

Ngực Mạnh Lương Thần phập phồng hai cái, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, hắn ta nhìn hai người trước mắt, cảm thấy mình thật buồn cười, nhiều như vậy, thậm chí không khí chung quanh không là gì, người thức thời đã sớm làm bộ như không thấy được gì mà đi qua bên cạnh rồi, lý trí nói cho hắn ta biết, nhưng hắn ta lại không động chân, ánh mắt khống chế không được gắt gao khóa lại trên người Lạc Khâu Bạch.

Hắn ta không tin Lạc Khâu Bạch thật sự sẽ ở trước mặt hắn ta làm ra chuyện như vậy, hắn ta biết cậu nam nhân này có một tâm hồn vô cùng mềm mại, năm đó chính là như vậy, hiện tại khẳng định cũng sẽ không đổi.

Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh (Hoàn)Where stories live. Discover now