❤ Chương 33 ❤

3.9K 128 5
                                    

Chương 33

Kỳ Phong một đêm không ngủ, Lạc Khâu Bạch bên cạnh tắm xong liền nằm xuống, nghiêng người đưa lưng về phía y, cả một đêm đều không có đổi tư thế, vẫn không nhúc nhích, dị thường an tĩnh.

Hai người đồng sàng dị mộng, trong phòng ngủ không khí có chút áp lực.

Không biết cái gì, Kỳ Phong mơ mơ màng màng đang ngủ, sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu xuống, y cảm giác ngực một trận khó chịu, ở trong chăn như có cái gì chui tới chui lui, làm cho y không ngủ được, mở mắt nhập nhèm buồn ngủ, vừa nhấc đầu nhìn thấy khuôn mặt béo ú của con mèo.

Tiểu tử nằm trên ngực y phát hiện y tỉnh, cao hứng mà lắc lắc cái đuôi, Miêu Miêu kêu hai tiếng, dùng chân chạm vào nút áo y.

Kỳ Phong quay đầu đi, người bên cạnh đã trống không, một bàn tay xách tiểu miêu, y mặt không đổi sắc hỏi han, "Mẹ mày đâu?"

"Miêu nha?" Tiểu miêu nghiêng đầu, liếm liếm móng vuốt không biết y đang nói cái gì.

"Dưỡng mày cũng không biết có ích lợi gì." Kỳ Phong liếc mắt một cái, vừa nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, sắc mặt càng tệ, tùy tay mặc áo sơ mi, mang theo tiểu tử kia đi xuống lầu.

Dưới lầu an tĩnh, một người cũng không có.

Trên bàn để bánh chẻo chiên và sữa, trên ghế đã chuẩn bị tây trang và cà vạt, bên cạnh có để tờ giấy 【Lần này có bánh chẻo anh thích ăn với lại tôm đã bóc vỏ, bất quá nhớ rõ hâm nóng rồi hãy ăn, tôi đi quay phim, hôm nay đúng hạn sẽ gọi điện thoại cho anh, PS: Phong Phong béo đã ăn cá, không cần lại cho nó ăn nữa -- Khâu Bạch】

"... Phong Phong?" Kỳ Phong sắc mặt có chút vặn vẹo, cúi đầu nhìn thấy tiểu miêu ghé vào bên chân ngửa đầu nhìn y.

Tiểu tử kia tựa hồ đối với hai chữ "Phong Phong" này có phản ứng, nghi hoặc "Miêu" một tiếng.

Kỳ Phong sắc mặt càng thối, con mèo ngốc này cùng tên với y? Thê tử của y là thành tâm trả thù chuyện tối ngày hôm qua sao?

Y mặt không đổi sắc ôm lấy tiểu miêu, nhìn bốn phía chung quanh, trong không khí mùi hương thức ăn đã phai nhạt, dùng tay đụng vào, bánh chẻo đã nguội, tiểu miêu trong ngực tựa hồ cũng đói bụng, quơ móng vuốt muốn uống sữa trên bàn.

Xem ra Lạc Khâu Bạch đi đã lâu, lâu đến căn phòng to như vậy đã không còn khí tức thơm ngọt của phù dung câu.

Nguyên lai buổi sáng cho dù nhẫn nhục chịu đựng nấu cơm cho y, làm việc nhà, ít nhất Lạc Khâu Bạch vẫn còn trước mắt, lần này cả người đều mất, chẳng lẽ hắn không nguyện ý nhìn mình đến vậy sao?

Kỳ Phong mím môi, ánh mắt lạnh băng, ánh mắt đảo qua cái bàn, cơm thừa canh cặn tối hôm qua đã không thấy bóng dáng, bó hoa hồng kia an tĩnh trong bình hoa, chứng tỏ kế hoạch đêm qua không thành công.

Thuận miệng ăn vài miếng bánh chẻo, y không muốn ăn, đeo cà vạt chuẩn bị đi làm, điện thoại vang lên, vừa thấy số điện thoại, y lập tức nhíu mày.

"Kỳ Phong, mấy chiêu kia tôi dạy cho anh dùng được không?" Thanh âm của Chương Húc từ ống nghe truyền đến.

Kỳ Phong tâm tình khó chịu, nghe được "Đầu sỏ gây tội" sắc mặt càng kém, lãnh ngạnh đáp, "Không. Mấy cái chiêu số của cậu không đáng tin, tin tưởng cậu chắc thành quỷ quá."

Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh (Hoàn)Where stories live. Discover now