Chương 56

5.1K 471 53
                                    

Chương 56

Edit + Beta: Vịt

Chờ cùng về đến nhà Lục Thời, cả người Sở Dụ vẫn có hơi khô hanh.

Cũng không nói rõ được rốt cuộc là cảm giác gì, dù sao chính là, trong phạm vi nửa mét đến gần Lục Thời, đầu liền có chút mơ hồ.

Lo mình lại nói ra mấy lời kỳ cục, Sở Dụ nghĩ tới nghĩ lui, linh quang chợt lóe, "Tớ . . . . . . à đúng rồi, tớ đi tắm!"

Thấy cậu nhanh như thỏ tiến vào phòng tắm, Lục Thời không nói chuyện.

Chờ phòng vệ sinh cửa đóng lại, lại truyền tới tiếng nước chảy của vòi hoa sen, cùng với âm điệu ngâm nga mơ hồ, Lục Thời mới đến phòng ngủ, từ trong tủ quần áo tìm ra đồ ngủ của mình, cầm đi tới cửa phòng vệ sinh, gõ cửa.

Sở Dụ đang bôi bong bóng lên người, nghe thấy tiếng gõ cửa, ngơ ngác một chút.

Cậu nhảy qua hai bước, cẩn thận đứng ở cửa, "Cậu . . . . . . cậu muốn vào sao?"

Hỏi xong, liền giật mình câu nói không rõ không ràng của mình.

Cậu rõ ràng muốn hỏi chính là, Lục Thời, cậu muốn dùng phòng vệ sinh sao!

Quả nhiên, giọng Lục Thời mang theo chút cười, "Không vào, cậu tắm một mình."

??

Trời ạ, câu trả lời này, giống như cậu đang mời Lục Thời vào cùng tắm vậy!

Bị khí nóng tràn ngập phòng tắm hấp, trên người trên mặt trên da Sở Dụ đều hồng nhạt, cậu lại bình ổn giọng hỏi, "Vậy có chuyện gì không?"

"Đồ ngủ."

Sở Dụ lúc này mới phát hiện, cậu vào tắm nhanh như chớp, không cầm gì hết.

Mở một khe cửa ra, Sở Dụ khó khăn vươn tay ra, túm lấy vải, nhanh chóng thu tay lại.

Cửa một lần nữa đóng lại, cậu lặng lẽ thở phào.

Nhưng nhìn quần áo cầm trong tay, Sở Dụ lại không nhịn được phát tán suy nghĩ.

Mặc quần áo của Lục Thời, có chút giống được . . . . . . ôm.

Não à nhanh lên, Sở Dụ mày đang nghĩ cái quái gì thế? Chỉ thuần khiết mặc quần áo, ôm gì mà ôm?

Lý trí rốt cục vẫn không vững vàng, Sở Dụ cầm đồ ngủ của Lục Thời, cuối không nhịn được, ghé tới chóp mũi, ngửi ngửi.

Chờ Sở Dụ tắm xong, mặc xong đồ ngủ đi ra ngoài, trong phòng đã được gió điều hỏa thổi ấm áp.

Lục Thời đang ngồi trước bàn học, vắt chân, kê vở, cầm bút chì làm đề.

Thấy Lục Thời giơ mí mắt lên, ánh mắt đánh giá ý tứ hàm xúc không rõ. Sở Dụ rất để ý cái nhìn này, giơ tay duỗi chân, nghi ngờ, "Đồ ngủ của cậu tớ mặc to hơn một size, sao thế, xấu sao?"

Cậu còn đặc biệt cố gắng mà chỉnh mái tóc mới sấy khô của mình.

"Đẹp."

Lục Thời rất thích Sở Dụ mặc quần áo của anh, dính mùi của anh.

Lúc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên âm báo.

[Hoàn - Đam mỹ] Cắn ngón tay anh - Tô Cảnh NhànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ