Chương 11

4.9K 561 32
                                    

Cách hồ dung nham không xa có một khối hình lập phương ước chừng cao nửa người, toàn bộ trắng bạc, không có một chút tạp chất, trọng lượng nặng trĩu ép mặt đất nơi đó lõm xuống không ít.

Xúc tua dung nham nhìn thiếu niên ngồi cách đó không xa bưng mặt thở ngắn than dài, lặng lẽ đem xúc tua duỗi đến khối lập phương trắng bạc kia, cuốn đi, đem toàn bộ hình lập phương kéo vào dung nham nóng nhất trong hồ.

Hình lập phương chậm rãi mềm hoá, nhưng tốc độ rất chậm, chờ mềm hoá đến độ nhất định, toàn bộ cũng trở nên đỏ bừng tỏa sáng. Dung nham liền chia ra thật nhiều cái xúc tua, đem khối lập phương kéo đến thả đi, sau đó gõ gõ đánh đánh lên.

Cái hình lập phương này chính là vũ khí, thiết bị của loài người kia ba năm trước đây, cuối cùng bị hồ dung nham đấm đánh thành bộ dáng này. Gần đây hồ dung nham đã không có vật mới có thể ăn, đói bụng đành phải đem vật này đã đập qua vài lần kéo về một lần nữa đấm đánh.

Đối với nó mà nói, cái quá trình này nó có thể ăn năng lượng còn sót lại ở trong đó.

Loại đồ vật này của con người là ăn ngon nhất. Lúc đầu rất lớn, nó có thể ăn năng lượng trong vật đó cũng nhiều nhất, nhưng giờ đã từng bị nó đấm đánh, tiếp tục đấm đánh thể tích nhỏ đi rất nhiều. Hồ dung nham từ trong quá trình này cũng thu hoạch được năng lượng rất nhỏ, nhưng có chút còn hơn không.

Cẩn Sơ bị thanh âm lách cách lang cang giật mình hoàn hồn: “Ài, Tiểu Dung Dung, ngươi lại đói rồi?”

“Grào!” Hồ dung nham rít gào một tiếng —— ta không đói bụng, là ta nhàm chán, tìm chút việc làm.

Cẩn Sơ biết nó là đang an ủi mình, sao có thể không đói bụng chứ? Tiểu Dung Dung hiện tại thể tích lớn như vậy, phân bố rộng lớn như vậy, mỗi ngày muốn duy trì trạng thái đó đều yêu cầu năng lượng thật lớn.

Cẩn Sơ cúi đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng hào khí vạn trượng mà lớn tiếng nói: “Ta quyết định rồi, ta muốn đến thế giới loài người!”

Đám xúc tua dung nham dừng động tác. Nhóm dị thú sưởi ấm gần đó nhao nhao ngẩng đầu lên. Hoa cỏ cây cối có trí tuệ cũng nhao nhao run rẩy cành, phiến lá và đóa hoa của mình, tỏ vẻ mình kinh ngạc.

“Meo.” Một con mèo lớn trắng vàng đan xen chậm rãi đi tới. Tiểu Hoa Hoa, ngươi quyết định rồi sao?

“Phải.” Cẩn Sơ nhìn người bạn tốt nhất của mình, “Ta quyết định rồi, ít nhất trong vòng một trăm năm, ta không thể lại mang hành tinh di chuyển nữa. Cho nên Tiểu Dung Dung là ánh sáng và nhiệt cuối cùng của hành tinh chúng ta.”

Nếu không có Tiểu Dung Dung, chỉ sợ toàn bộ hành tinh đều sẽ chậm rãi lâm vào đóng băng và ngủ say. Mặc dù có một ít các bạn nhỏ có thể thích ứng tốt, nhưng đó tuyệt đối cũng chỉ là một bộ phận nhỏ thôi, những cái khác chỉ sợ cũng nghênh đón diệt vong.

Cái sai lầm này là cậu tạo thành, cậu phải nghĩ cách đền bù. Hiện tại biện pháp duy nhất biết đến, cũng là đơn giản nhất, chính là đến thế giới loài người, cho Tiểu Dung Dung tiếp tục ăn những khối cứng kia của con người.

[BL] [EDIT] Tiểu Hoa Yêu [tinh tế]Where stories live. Discover now