Sớm biết như vậy, còn không bằng đánh một trận với loài người cho rồi!

“Meo.” Mèo lớn an ủi mà cọ cọ cậu.

Chỉ có mèo lớn da lông dày, đối với nhiệt độ không khí trên hành tinh hiện tại tương đối thấp thì không thể nào sợ được. Tuy rằng không phơi ánh mặt trời có chút buồn bực, nhưng toàn bộ vẫn thích ứng rất tốt.

Cẩn Sơ cuộn tròn thân mình, biến thành bộ dáng một cây cỏ non. Rễ cây tỉ mỉ cuốn lấy lông mèo, toàn bộ trốn trong đám lông rắn chắc chỗ bụng mèo: “Đi chỗ của Tiểu Dung Dung đi.”

Hiện tại nơi ấm nhất toàn hành tinh này chính là nơi của Tiểu Dung Dung.

À, Tiểu Dung Dung chính là cái hồ dung nham kia.

“Ăn” nhiều vũ khí như vậy, hồ dung nham đã sớm xưa đâu bằng nay. Ban đầu chỉ là một cái hồ nhỏ, hiện tại đã biến thành bộ dáng một cái sông nhỏ. Mặt đất bên cạnh sớm bị nó ăn mòn, nó còn vươn rất nhiều nhánh, tựa như mặt đất nứt ra một cái miệng to vậy.

Mà ban đầu chỗ hồ đó hiển nhiên là nó làm chủ. Dung nham nơi đó độ ấm cao nhất, đỏ đến phát vàng, vàng đến tỏa sáng, cũng gần như sắp trắng bệch. Bởi vì tinh lực quá mức tràn đầy, dung nham nơi đó mỗi giờ mỗi phút đều phun trào, sau đó rơi xuống, lại phun trào, lại rơi xuống…… Giống như chơi trò chơi không biết mệt.

Sau đó một khoảng khu vực rất lớn gần đó đã bị làm cho vô cùng ấm áp.

Nơi đó là chỗ hiện giờ Cẩn Sơ thích ở nhất, nhưng lúc nào cậu cũng đều chạy khắp nơi, lo lắng có dị thú dị thực nào không chịu được nhiệt độ hạ bất chợt. Phàm là gặp phải những loài đó, cậu đều phải nghĩ cách đem chúng nó đưa tới cạnh hồ dung nham, nhưng cũng có rất nhiều dị thú dị thực rất hưởng thụ sự lạnh lẽo tối tăm của bây giờ.

Tới nơi, tựa như từ trời đông giá rét một chân bước vào mùa xuân ấm áp vậy. Toàn bộ người Cẩn Sơ đều lên tinh thần không ít, từ lông mèo rơi xuống mặt đất, lập tức biến thành bản thể, cắm rễ vào thổ nhưỡng ướt át mềm xốp, tận lực giãn cành lá ra.

Thật thoải mái quá đi!

Cẩn Sơ ngẩng đầu nhìn dung nham bốn phía tỏa sáng đến đỏ lên, than một tiếng. Có thể về sau nơi này chính là nơi duy nhất toàn hành tinh sáng lên hay không? Giống như cỏ Oánh Oánh hiện tại cũng không sáng nữa, mà từng tảng lớn hoa Dương Dương cũng chết héo rồi. Cậu nhìn dung nham bên kia còn đang sôi trào phun lên, vươn một cái cành ra: “Cảm ơn ngươi nha Tiểu Dung Dung.”

Hồ dung nham thu về một cái xúc tu, hướng về phía cành cây ở không trung, nhưng không đụng tới, sợ khiến Cẩn Sơ bị bỏng.

Grào grào! Dung nham phun trào phát ra tiếng rít gào, lộ ra ý tứ vừa thân mật vừa ỷ lại —— ta có thể trở nên cường đại đều là bởi vì Tiểu Hoa Hoa ngươi cho ta vài thứ kia đó!

Nghe xong cái này, lá cây của Cẩn Sơ tiu nghỉu chậm rãi gục xuống dưới, thoạt nhìn cực kỳ sầu não. Lúc trước người đàn ông kia lưu lại vài thứ ấy, ba năm này sớm bị Tiểu Dung Dung ăn sạch. Xem tình huống bây giờ, không thể tiếp tục cho Tiểu Dung Dung ăn mấy thứ kia nữa, chỉ sợ nó sẽ chậm rãi thu nhỏ lại, thậm chí biến trở về bộ dáng ban đầu.

[BL] [EDIT] Tiểu Hoa Yêu [tinh tế]Where stories live. Discover now