Chương 381 - Phúc Bảo Trời Giáng (23)

Start from the beginning
                                    

Thậm chí còn không cần tiếp xúc với ánh mắt của Sơ Tranh, chỉ cần cô vẻn vẹn liếc nhìn một cái, lão đã cảm thấy hàn ý xộc vào tận cốt tủy.

Cô gái kia như đứng trên đỉnh cao Vương giả lạnh lẽo, băng tuyết khắp trời cũng không thể che lấp được khí tức ngạo thế quần hùng, lạnh lùng với vạn vật của cô.

-

Phòng khách hỗn loạn, đôi cánh màu đen vẫn còn dính máu bị đặt giữa phòng.

Triệu gia còn đang cầm cây rìu dính đầy máu tươi, suy yếu tựa vào góc tường, chỗ nào còn thấy được nửa phần khí phách hung hăng lúc trước.

Tang Mộng vẫn bị trói trên lan can cầu thang, sắc mặt ả trắng bệch như tờ giấy, oán độc căm hận dồn cả vào ánh mắt nhìn chằm chằm Sơ Tranh.

Nếu ánh mắt có thực thể, đoán chừng Sơ Tranh lúc này bị đâm thành cái rổ luôn rồi.

Tang Mộng mất đi đôi cánh, ánh sáng trong phòng khách đã khôi phục lại bình thường.

Sơ Tranh bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi cho Lý Dân Hàng.

"Lần trước tôi có bảo ông đi tìm người, đã tìm được chưa?"

"Tìm..... tìm được rồi." Lý Dân Hàng bên kia kinh ngạc hỏi lại: "Bà chủ, sao cô lại muốn tìm loại người này làm gì, bệnh viện chúng ta luôn làm ăn đứng đắn nhé."

Sơ Tranh không trả lời Lý Dân Hàng mà chỉ đưa cho hắn một địa chỉ, bảo hắn đem mấy người kia đến đây.

Người Lý Dân Hàng tìm được rất nhanh đã đến nơi, đối phương vừa trông thấy Tang Mộng cùng đôi cánh trên mặt đất đã gắt gao hút khí.

Chấn kinh xong, bọn họ chỉ còn lại sự kích động không thôi.

Triệu gia không biết những người này là ai, nhưng nhìn trang phục của bọn hắn thì có vẻ là người trong phòng nghiên cứu nào đó......

Sơ Tranh đỡ Sở Vụ đứng dậy, lúc đi qua Triệu gia, cô lạnh nhạt quẳng lại một câu: "Biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói chứ."

"Biết....... Đã biết."

Triệu gia nhìn theo hướng Sơ Tranh mang Sở Vụ rời đi.

Tiếng nói của cô chậm rãi truyền đến tai hắn: "Cẩn thận bậc thang."

Một cô gái hung ác như vậy, thế nhưng lại ân cần chu đáo nhắc nhở cho người khác...............

Triệu gia hồi tưởng lại, từ đầu đến cuối, cô đều chiếu cố đến Sở Vụ từng ly từng tí.

Điều này với khí chất của cô dường như hoàn toàn không ăn nhập.

Cứ như một sát thủ giết người như ngóe, lại đột nhiên tỏ ra nhu tình với một con thú nhỏ vậy.

-

Thẳng đến tận khi đã lên xe rời đi, Sơ Tranh mới gỡ xuống khăn lụa bịt mắt Sở Vụ, còn hôn hắn như muốn trấn an một lúc lâu.

"Có sợ không?"

"..........."

Hắn không nhìn thấy, không nghe thấy bất cứ thứ gì thì bị dọa sợ thế nào được?

"Em làm gì bọn chúng rồi?" Đáy lòng Sở Vụ ẩn ẩn có dự cảm không tốt.

Luôn có cảm giác như chuyện phát sinh vừa nãy cũng đâu có đơn giản.

"Chẳng làm gì." Ngữ khí Sơ Tranh vẫn hoàn toàn bình tĩnh như cũ: "Về nhà thôi."

Về nhà sờ mèo!

Hai chữ ' về nhà ', làm trái tim Sở Vụ đập hụt mất nửa nhịp.

Cô cảm thấy nơi đó là nhà sao?

Sở Vụ gắng gượng thu liễm lại sự rung động trong tâm can, vẫn muốn hỏi tiếp: "Bọn hắn.........."

Sơ Tranh đè ép Sở Vụ xuống, bá đạo chặn miệng hắn lại.

Yên tĩnh một chút không tốt sao?

Hỏi nhiều như vậy làm gì chứ.

Cô phải giải thích sẽ rất mệt mỏi.

Hù đến anh thì phải làm sao bây giờ?

Bổn cô nương còn muốn làm người tốt đấy!

Sơ Tranh cạy mở răng môi hắn ra, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại rồi nhẹ nhàng liếm mút.

Mang tai Sở Vụ nóng bừng lên, hắn bị cô hôn đến thiếu dưỡng khí, muốn hỏi nhưng cũng không thể hỏi, chỉ có thể dần dần chìm đắm.

Trong đầu hắn chỉ còn lại nụ hôn của thiếu nữ như gần như xa.

Thân thể hắn như rơi vào đám mây mềm mại, cảm giác chìm đắm nhưng lâng lâng, làm hắn không nhìn được phát ra một tiếng rên khe khẽ.

Tiếng rên kia phần nào làm Sở Vụ thanh tỉnh trở lại, ảo nảo bối rối.

"Dễ chịu thì kêu." Sơ Tranh cắn cắn cánh môi của hắn, nghiêm túc nói: "Đừng kìm nén."

"............"

Trong đầu Sở Vụ ' Oành ' một tiếng nổ tung.

Trên gương mặt trắng nõn giờ như nhiễm lên ráng chiều ửng đỏ, mỹ lệ đến mức khiến ai nhìn thấy cũng không thể rời mắt. Đáy mắt hắn là một mảnh mê muội, giữa hai đầu lông mày thanh lãnh cũng phảng phất lộ ra thần sắc dụ hoặc yêu dã.

Khí chất thanh lãnh cùng yêu dã vô cùng trái ngược nhau nhưng lại hòa trộn cực kỳ hoàn hảo, không hề có vẻ gì gượng ép, ngược lại còn khiến Sở Vụ càng thêm ngon miệng đến động lòng người.

=============

#Sha: 
Ngon miệng à...... 
Cắn với...... 
 ⁄(⁄ ⁄ ⁄ω⁄ ⁄ ⁄)⁄

[Quyển 2][Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! | Mặc LinhWhere stories live. Discover now