Q.2 - Chương 30: Cuối Cùng Yên Tĩnh

Bắt đầu từ đầu
                                    

Ngực truyền đến kịch liệt đau nhức khiến hắn thét lớn một tiếng. Máu loãng đỏ tươi theo môi mỏng chảy xuống, gương mặt vốn tà mị lại tăng thêm một tầng yêu mị chi sắc. Một lần nữa cưỡng chế lại khí huyết dâng trào, âm thanh của hắn lạnh lùng nói:" Hoắc Thiên Thụy, ngươi đả thương bổn vương như thế, không sợ bổn vương sẽ không hợp tác với ngươi sao?" Người nam nhân này ra tay thật quá nặng! Chỉ sợ nội thương này không đến mười ngày thì sẽ không khỏi được.

Hoắc Thiên Thụy đứng lên, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt âm nhu kia, trên gương mặt tuấn mĩ nhiễm lên một tầng bá khí:" Nam Cung Tuyệt, ngươi phải thấy may mắn vì điều kiện của ngươi đả động đến Cô. Bằng không, ngươi cho là ngươi dám tổn thương Vân Kiệt, mà bây giờ còn có thể ngồi đây cùng Cô nói chuyện sao? Buồn cười!"

Đôi mắt mang theo lăng ngạo và bá khí nói tiếp:" Còn có , Nam Cung Tuyệt ngươi nhớ kĩ cho, là ngươi muốn hợp tác cùng với Cô. Không phải Cô muốn hợp tác với ngươi."

Kiêu ngạo kia làm đau đớn tự tôn của Nam Cung Tuyệt. Hắn ấn lấy ngực, chống thân thể đứng lên, âm thanh lạnh lùng nói:" Hoắc Thiên Thụy, ngươi không sợ ta vĩnh viễn không nói cho ngươi khẩu quyết, để ngươi không mở được kho báu sao?"

"Cho dù như thế nào, bằng năng lực của Cô, nhiều nhất là mười năm thời gian, Cảnh quốc này nhất định trở thành quốc thổ của Cao quốc." Hoắc Thiên Thụy mười phần khí phách nói.

Bàn tay to duỗi ra, giữ chặt cổ áo của Nam Cung Tuyệt, hắn lạnh giọng cảnh cáo:" Lần sau, nếu ngươi còn dám tổn thương hắn, nhận được không phải nội thương nhỏ như vậy đâu." Dứt lời hắn buông lỏng tay ra, phi thân rời đi.

Nhìn thân ảnh đã muốn biến mất, Nam Cung Tuyệt rốt cuộc không chịu nổi khí huyết cuồn cuộn, phun ra. dùng tay áo lau đi đầy miệng máu loãng, trong mắt tà lóe ra hưng phấn: Hoắc Thiên Thụy này không hổ là một đời bá chủ, có thể làm mãnh hổ xưng bá một vùng, mạnh mẽ cạnh giữ địa bàn của mình, không cho phép người khác xâm phạm dù chỉ một bước. Mà Phó Vân Kiệt lại là người hắn muốn bảo vệ. Hắn bỗng thấy đồng tình với Phó Vân Kiệt, bị nam nhân như vậy yêu, không cách nào hồi báo tình cảm mà nói... chỉ biết trở thành bi tình đấy. Nhưng là, đây cũng không phải chuyện của hắn. Tuy rằng Phó Vân Kiệt thực khiến hắn hứng thú. Nhưng hắn sẽ không quên đối phó với quân cờ trong tay như thế nào. Hoắc Thiên Thụy là quân cờ mãnh liệt hắn dùng để đối phó với Nam Cung Ngạo Thiên. Hắn nhất định làm cho Nam Cung Ngạo Thiên trả một cái giá xứng đáng. Mắt tà thiêu đốt ngọn lửa cừu hận.

Gió lạnh từ từ thổi qua Vương Phủ đình viện, làm cho người ta có thể đem nội tâm phiền não quét sạch.

Nằm hờ trên cành cây cứng cáp, nhìn xuyên qua khe hở của lá những tia sáng mặt trời nhỏ vụn, tâm tình của Phó Vân Kiệt thực bình tĩnh. Giờ phút này nàng không vội rời đi. Nàng muốn cùng Hoắc Thiên Thụy giải thích rõ ràng, khích lệ nam nhân không biết chừng mực này nhanh rời đi. Tình cảm của nàng đối với Hoắc Thiên Thụy thực phức tạp. Hắn không văn vẻ mà trực tiếp dùng phương thức của mình để biểu đạt tình cảm trước, nàng chính là thích người nam nhân này. Dùng tình bạn, tình nghĩa huynh đệ thích người nam nhân này. Nàng tán thưởng hào khí của hắn, thưởng thức hắn gan dạ sáng suốt cùng mưu lược, thưởng thức hắn có thể thông suốt bao dung cho hành động không hợp thời đại của nàng, càng thưởng thức hắn đem đề nghị sửa đổi quốc gia của nàng quyết đoán thực thi, toàn lực thúc đẩy sức hấp dẫn thương nghiệp ở Cao quốc tiến lên phía trước, đề cao thực lực cực đại của Cao quốc. Hắn là bá chủ hùng tài vĩ lược. Nam nhân như vậy làm cho nàng động tâm. Nàng không hi vọng nam nhân như vậy bởi vì chính mình mà mất đi tính mạng, không hi vọng Cao quốc mất đi thái tử tốt như vậy.

[Xuyên không] Hạ Gục Tể Tướng - Diệp Vi LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ