Q.2 - Chương 9: Sự Ôn Nhu Tàn Nhẫn

1.8K 60 1
                                    

Dưới ánh nắng chói chang, Phó Vân Kiệt đã thay một thân hồng y gây chú ý ra, lôi kéo Chu Tú Nhi bước nhanh chạy vào ngõ nhỏ mà những người ở kinh thành ít để ý tới.

Đôi mắt đọng nước nhìn chằm chằm vào bàn tay kia đang nắm chặt tay phải của mình, trên khuôn mặt xám xịt nhiễm một tầng ửng đỏ nhàn nhạt. trong đầu Chu Tú Nhi bất giác hiện lên thân ảnh tự tin cuồng ngạo ở trên lôi đài mới vừa rồi, trong đôi mắt đọng nước lóe ra ái mộ, tay phải bắt đầu nắm chặt.

Giờ phút này, Phó Vân Kiệt không có tâm tư đi để ý tới nỗi lòng cuồn cuộn của người bên cạnh. Đôi mắt sáng đánh giá bốn phía xung quanh rất nhanh. Xác định rốt cuộc ngõ nhỏ này đã không có bóng người, nàng mới xoay người một cái, tiến lên từng bước, đem Chu Tú Nhi bên cạnh bảo hộ ở phía sau người mình, thanh âm lạnh lùng nói:"Xuất hiện đi!"

Đúng vậy. Từ nãy đến giờ nàng vẫn cảm giác được có người theo dõi các nàng. Bởi vậy, mới vừa rồi nàng mới lôi kéo Tú Nhi đi vào ngõ nhỏ này, mục đích là muốn cắt đuôi người nọ. Thế nhưng, nàng vẫn cảm thấy tầm mắt phía sau khiến cho nàng biết cắt đuôi không thành công. Nếu không thể cắt đuôi được người nọ, không bằng trực tiếp đối mặt.

Nghe nàng nói thế Chu Tú Nhi mới hậu tri hậu giác phát hiện có người theo dõi các nàng. Đôi mắt đọng nước khẽ nâng, nhìn người kia đem mình bảo hộ chặt chẽ ở sau người, trên khuôn mặt xám xịt bình thường nhu tình bắt đầu dào dạt trào dâng.

Một thân ảnh màu trắng phi thân mà ra, lập tức đứng ở trước mặt hai người bọn họ.

Nhìn nữ nhân áo trắng bỗng nhiên xuất hiện, trong lòng Chu Tú Nhi xuất hiện sự khen ngợi: Khá lắm mỹ nhân băng sơn tuyệt sắc. Dung mạo tuyệt mỹ, hơi thở lạnh như băng khiến cho người ta không thể tới gần, tất cả những điều đó đều hấp dẫn ánh mắt của nàng không thể dời đi.

Đột nhiên, nàng cảm thấy, đôi mắt mỹ lệ lạnh như băng của mỹ nhân băng sơn kia giống như mũi tên bắn về phía hai người bọn họ đang nắm tay. Dựa vào trực giác nhạy cảm của nữ nhân, nàng phát hiện mỹ nhân băng sơn này lấy ánh mắt giống như muốn giết người nhìn chằm chằm mình.

Vốn đang được ấm áp bao lấy tay bỗng nhiên không còn, bên tai truyền đến thanh âm cao hứng:"Trù, hóa ra là ngươi a! Tại sao lại không lên tiếng sớm a? Làm hại ta chạy trốn vất vả như vậy."

Nhâm Kiển Trù thu hồi ánh mắt lạnh như băng, cung kính quỳ nói:"Tham kiến lâu chủ."

Phó Vân Kiệt bước nhanh tiến lên nâng nàng dậy nói:"Tốt lắm, đứng lên đi!"

Nhâm Kiển Trù đứng dậy, tầm mắt lạnh như băng dừng Chu Tú Nhi đang cách xa, thanh âm lạnh lùng nói:"Lâu chủ, nàng là ai?"

Phó Vân Kiệt cười giới thiệu nói:"Nàng là thị nữ của ta Chu Tú Nhi. Tú Nhi, nàng chính là hữu hộ pháp của Thiên Cơ lâu – Nhâm Kiển Trù , tên hiệu Nhân Kiến Sầu. Ha ha."

Tiếng cười sang sảng cũng không có xóa đi được không khí như sấm sét giữa hai nữ nhân.

Phó Vân Kiệt thấy không khí giữa hai người không đúng vội vàng nói sang chuyện khác nói:"Trù, ngươi tìm ta có chuyện gì?" Đối với thủ hạ lạnh lùng này nàng hiểu rõ. Nếu không phải là xảy ra chuyện gì, Trù không có khả năng xuất hiện ở nơi này .

[Xuyên không] Hạ Gục Tể Tướng - Diệp Vi LinhWhere stories live. Discover now