Âm mưu thứ nhất: Tỏa Vân trống rỗng

4.8K 237 26
                                    

 Phù Sênh x luân hồi x tuyệt sắc 

 Sương mù phủ đầy trên mặt hồ không biết từ khi nào thì tản ra, sương mù vốn màu tím dưới ánh mặt trời, phản xạ thành một dải thất thải lưu quang từ từ tiêu tán. Phù Sênh nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới phát hiện ngọc bội trong tay đã bị nắm đến sứt mẻ.

Lưu Lão Tam đang chèo thuyền thấy vậy liền mở miệng, lộ ra mấy cái răng vàng so le không đồng đều, cười nói: "Tiêu công tử không cần phải khẩn trương, chúng ta đã ăn "Luân Hồi Hoàn" rồi, những khí độc này không thể làm tổn thương chúng ta."

Phù Sênh cười cười, khuôn mặt có chút tái nhợt liền sáng lên: "Ta thật không dám tin, cứ như đang nằm mơ vậy." Phù Sênh quay đầu lại nhìn về phía hồ, sương tím đã tản đi, nhưng vẫn nhìn không thấy rõ bờ, chỉ có hình ảnh những thân cây cao cùng với tiếng chim kêu. Giữa hồ có một hòn đảo lớn, cũng là đích đến cuối cùng của họ. "Thật không ngờ ta có thể đến được Luân Hồi giáo, chỉ sợ rằng đây không phải là sự thật."

Lưu Lão Tam nghe vậy cũng cảm thán nói: "Đúng vậy, Lão Lưu nửa đời trước cũng chưa từng nghĩ có thể tiến vào thần giáo, nếu không nhớ có Dung đạo chủ...Lưu Lão Tam đến chết cũng chỉ là Lưu Lão ngu mặc cho người làm thịt." Lão nhổ một ngụm nước bọt, sau đó có chút tự đắc cầm lấy cái chèo làm khuấy động mặt hồ tĩnh mịch.

Phù Sênh im lặng nghe Lưu Lão Tam nói nhảm, trên mặt một mảnh lạnh nhạt. Thuyền nhỏ lay động trên mặt nước không chút gợn sóng, nếu nhìn kĩ, có thể phát hiện bên dưới nước đôi lúc có những đuôi cá vàng lướt qua. Đây là "Ngọc Bích Thủy", cùng với sương tím trên mặt hồ ngăn cản hòn đảo với ngoại giới.

Thuyền dần đi tới, đường nét hòn đảo trở nên rõ ràng. Phù Sênh nín thở nhìn kỹ, viền quanh đảo là một rừng hoa đào bất tận. Đang là tháng ba, cánh hoa màu hồng nhạt rụng khắp trời đất, mơ hồ có thể nhìn thấy con đường uốn lượn do đá cuội xếp thành, biến mất sau mảng màu hồng. Xa hơn là mảng cỏ xanh biếc trải dài, không nhìn thấy điểm cuối.

Lưu Lão Tam thuần thục đưa thuyền cập bờ, cùng Phù Sênh xuống thuyền. Sau đó rơi vào một mảng hồng nhạt. Phù Sênh nhìn hoa đào rải khắp bầu trời và mặt đất liền trở nên thất thần.

"Đi thôi – Tiêu công tử nếu thích thì lần sau trở lại, Tiêu đạo chủ sợ là đang sốt ruột chờ đợi."

Lưu Lão Tam đi trước mấy bước, quay lại thấy Phù Sênh vẫn đang ngẩn ngơ nhìn hoa đào, liền thúc giục. Phù Sênh phục hồi tinh thần lại, gật đầu đuổi kịp.

"Đây là Cực Lạc Lâm, chủ nhân đã thiết lập ma trận ở đây, Tiêu công tử phải vạn lần cẩn thận, ngài nếu xảy ra chuyện, cái mạng của Lưu Lão Tam này không đền nổi."

"Nhị ca sẽ không làm vậy đâu."

"Sao lại không? Ngài không biết đâu, Tiêu đạo chủ nói chuyện với người khác toàn nhắc về ngài." Lưu Lão Tam không nhìn về phía đường đá nhỏ, ngược lại đi về hường rừng hoa đào. "Chỉ là khi nghe được ngài đến thần giáo vì muốn vào Ngạ Quỷ Đạo nên có chút bất mãn thôi – Tiêu công tử...đừng trách lão Lưu lắm miệng, ngài vì sao hết lần này đến lần khác muốn vào Ngạ Quỷ Đạo, mà không vào Súc Sinh Đạo, nơi đó tốt xấu gì cũng có Tiêu đạo chủ chăm sóc?"

(Edit Hoàn) Phiến tử x công lược x xuyên việtWhere stories live. Discover now